CHƯƠNG 565: ANH KHÔNG MUỐN CÁI GÌ NGOÀI EM
“Cẩn thận!”
Giọng nói của Lam Thần vang lên bên tai của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn người một lúc, khi vẫn chưa ra khỏi vòng tay anh ta, thì nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn: “Bỏ tay ra.”
Lam Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, không nói gì liền buông Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan rất muốn giải thích, nhưng lại nghĩ không cần thiết.
Diệp Ân Tuấn kéo cô ra sau lưng, sau đó lạnh lùng nhìn Lam Thần, rồi bước đi.
“Tiểu tử thối, cậu đứng lại cho tôi! Tôi nói cho cậu biết, đừng cho rằng người phụ nữ nào cũng đều có thể ức hiếp như vậy, cậu thử bắt nạt người phụ nữ này một lần nữa, cậu thử xem.”
Diêm Vương Sống không thể ngăn được Diệp Ân Tuấn, lúc này mới đuổi kịp đến, nhưng không may bị Diệp Ân Tuấn làm lơ.
Bầu không khí tốt đẹp đã có chút thay đổi do sự can thiệp của hai người ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy tâm trạng của anh không hề tốt, nhẹ giọng nói: “Lam Thần thật sự chỉ là em giúp người khác mua, nhưng người phụ nữ đó không có tiền đưa em, do đó Lam Thần mới đi theo em.”
“Ừm. Anh tin em, chỉ là không thích người đàn ông khác chạm vào em.”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan có chút muốn cười.
“Em vừa mới suýt ngã, anh ta chỉ là đỡ em chút thôi, nếu tính như thế, anh càng nên cảm ơn người ta nữa.”
“Được, giảm cho anh ta ba tram triệu tiền nợ, coi như cảm ơn anh ta.”
Lời nói của Điệp Ân Tuấn khiến người khác cảm thấy tức giận, đây là điển hình của việc lấy tiền đánh người mà. Nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì, nếu không thì lọ giấm này cũng không biết phải làm cái gì nữa.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”.
“Ăn cơm”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy cái bụng mình reo lên.
“Anh không nói là em quên mất là còn chưa ăn cơm.”
“Em quên nhưng anh không thể quên.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng cười, rồi đưa Thẩm Hạ Lan đi tới nhà ăn.
Tuy bệnh viện không ra làm sao, nhưng cơm nước cũng không tồi, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều không phải người đặc biệt chiều chuộng gì, đương nhiên ăn rất ngon miệng, hơn nữa ở với người mình yêu thì ăn gì cũng ngon hết. .
Thẩm Hạ Lan cứ luôn nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn đến nỗi Diệp Ân Tuấn mắc cỡ.
“Nhìn gì thế?”
“Nhìn dáng vẻ đẹp trai của anh.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Diệp Ân Tuấn ngừng một lúc, tai đỏ lên, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: “Đây không phải là sự thật mà ai cũng biết sao?”
“Khoe khoang.”
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy bản thân dù nhìn anh thế nào cũng không đủ.
Mấy ngày nay, Diệp Ân Tuấn gầy rồi, cô rõ ràng nhận thấy hai gò má của Diệp Ân Tuấn nhô lên.
Mặc dù không biết anh đã trải qua những gì trong thành phố ngầm, nhưng cô cũng biết, sẽ không tốt đẹp gì.
“Ân Tuấn.”
“Ừm.”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân tuấn cảm thấy như tính khí của trẻ con.
“Anh thích nghe em gọi anh là chồng hơn.”
“Chồng ơi!”
Thẩm Hạ Lan gọi ngay, giọng nói ngọt ngào đó làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân tê liệt.
“Gọi thêm lần nữa.”
“Chồng ơi.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng hợp tác.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười, giống như đứa trẻ vừa ăn kẹo vậy.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Diệp Ân Tuấn thì trong lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu.
Nếu như giữa bọn họ có nhiều sự ngọt ngào, hai ngày sau hoặc có lẽ Diệp Ân Tuấn sẽ có thêm nhiều sự khó chịu. Cô không mong muốn Diệp Ân Tuấn khó chịu, nhưng làm sao cô có thể làm được?
Cô không nỡ xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào với Diệp Ân Tuấn trong thời gian cuối cùng này, cô chỉ muốn tranh thủ từng giây phút ở bên anh.
“Ăn cơm xong đưa em đi ngắm sao.”
Thẩm Hạ Lam đột nhiên cất tiếng.
Diệp Ân Tuấn có chút sững lại.
“Ngắm sao?”
“Đúng vậy, nơi này tuy hoang vắng, nhưng không khí trong lành, đã rất lâu rồi ta không được nhìn thấy sao sáng như vậy.”
Khi Thẩm Hạ Lan ngước lên nhìn trời cao, mới phát hiện ra trời đã tối.
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Đặc biệt là thời gian bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Sự chóng mặt vừa rồi có được coi là một loại cảm giác không?
Thẩm Hạ Lan không biết nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Loại cảm giác này, cho dù là sông cạn đá mòn cũng không bao giờ thay đổi, xét đến cùng, bọn họ đã dành quá ít thời gian cho nhau.
Tuy Diệp Ân Tuấn không biết những vì sao có gì xinh đẹp, nhưng vẫn gật đầu.
“Được, ăn nhiều chút, kẻo chút nữa đói đó.”
“Được ạ.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vui vẻ kết thúc bữa ăn, sau đó hai người cùng nhau bước ra sân.
Cô đột nhiên trèo lên mái nhà như một đứa trẻ, ngắm nhìn Diệp Ân Tuấn thật chăm chú.
Trong tưởng tượng của anh, Thẩm Hạ Lan rất dịu dàng, trước giờ không hay phá cách, nhưng bây giờ lại như một đứa trẻ nông thôn vậy, trèo lên đỉnh nhà, hơn nữa còn nhìn anh vẫy tay.
“Lên đây đi, trên này nhìn rõ hơn, cách bầu trời cũng gần hơn.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng đáng yêu và ngây thơ,
Cho dù có ở gần bầu trời đi chăng nữa, cũng chẳng thể hái được những vì sao đúng không?
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghĩ ra một cách.
Anh cười nhẹ, nhanh chóng leo lên mái nhà, ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Lan, vòng tay ôm lấy vai cô, ôm cô vào lòng dịu dàng nói: “Có đẹp không?”
“Đẹp lắm, chỉ cần ở bên anh, xem gì cũng đều rất đẹp.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi lạnh, thu mình lại trong lòng của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân nhanh chóng cởi áo khoác của mình, ân cần khoác lên vai cô.
Một hơi thở nhẹ nhàng thoáng lên mũi của cô – mùi hương của Diệp Ân Tuấn
Cô ấy rất thích cảm giác luôn có hơi thở của anh ấy, ngay cả trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ không sợ hãi
Thẩm Hạ Lan ôm chặt eo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Có anh thật tốt, cuộc đời này được làm vợ của anh là may mắn của cuộc đời em. Nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ yêu anh, quấn lấy anh.”
Đồ ngốc. Cuộc đời này của chúng ta chẳng phải còn rất dài sao. Em rất thích những vì sao, anh sẽ thiết kế một kiểu tặng em, được chứ?
Diệp Ân đã vừa chia sẻ những suy nghĩ của mình với Thẩm Hạ Lan
Thẩm Hạ Lan sững lại một chút, có chút buồn bực, tuy nhiên vẫn cười mà nói: “Được, chỉ cần là anh tặng, cái gì cũng tốt.”
Có những lúc anh hy vọng em có thể chủ động yêu cầu anh thứ gì đó, cho dù là những thứ khó khăn, nhọc nhằn nhất, anh cũng sẽ lấy cho em để em mỉm cười. Đối với anh, nụ cười của em là phong cảnh đẹp đẽ nhất.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có chút cay cay.
Hôm nay tại sao Diệp Ân lại có thể nói những lời yêu thương đến vậy.
Hại cô chỉ muốn khóc.
“Ngoài anh ra, cái gì em cũng không cần.”
Câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã trực tiếp chạm đến lòng của Diệp Ân Tuấn. Miệng anh tự nhiên nhếch lên, ánh mắt cũng dịu dàng.
Diệp Ân Tuấn lại nói gì đó, Thẩm Hạ Lan nghe không rõ.
Cô đột nhiên cảm thấy mệt, mệt đến chỉ muốn ngủ, nhưng cô không thể ngủ, một khi ngủ say rồi không tỉnh thì sẽ như thế nào?
Cô vẫn muốn ở cùng Diệp Ân Tuấn nhiều hơn, cho dù là hai mươi tư tiếng cũng được.
Đường đến suối vàng rất cô đơn, rất lạnh lẽo, không có Diệp Ân Tuấn ở bên, cô thật sự rất sợ.
Thẩm Hạ Lan cố gắng cổ vũ bản thân chống lại cơn buồn ngủ, tuy nhiên cơ thể cô hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô chỉ như một con chim nhỏ, đầu gật gù, sau đó ngả vào lòng của Diệp Ân Tuấn, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như vậy, không thể không sững sờ một lúc, sau đó cố gắng mỉm cười và lắc đầu.
“Buồn ngủ như vậy, lại còn lên đây ngắm sao, đúng là trẻ con mà. Ở dưới tốt mà, làm sao xuống bây giờ?”
Diệp Ân Tuấn có chút bất lực nhìn dáng vẻ ngủ say của Thẩm Hạ Lan, sau đó ôm lấy cô, cẩn thận trèo xuống.
Bế Thẩm Hạ Lan về phòng bệnh, cô vẫn chưa tỉnh.
Diệp Ân Tuấn kéo chăn đắp cho cô, bản thân bỏ giày ra lên giường, nằm cạnh Thẩm Hạ Lan.
Những ngày gần đây ngủ không yên giấc, bây giờ có Thẩm Hạ Lan ở cạnh, anh rất nhanh đã ngủ.
Một đêm ngủ say.
Khi hôm sau mặt trời nhô lên, Diệp Ân Tuấn tỉnh lại.
Anh muốn cử động một chút, mới thấy bả vai mình bị Thẩm Hạ Lan đè lên.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua soi vào mặt Thẩm Hạ Lan, đỏ đỏ lên, với một lớp ánh sáng vàng.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy cô như một tiên nữ, dường như không thuộc về trần gian.
Cách này khiến cho anh không cười nữa.
Anh lại sao nữa?
Chả lẽ bị Thẩm Hạ Lan truyền nhiễm cũng biến thành đứa trẻ?
Diệp Ân Tuấn lắc đầu cười, đưa tay ra chạm vào mũi Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Dậy đi, con heo lười, ánh sáng chiếu rọi hết rồi, chúng ta đi chạy bộ, được không?”
Ban đầu cho rằng Thẩm Hạ Lan sẽ mất kiên nhẫn xua tay, sau đó sẽ trở mình và tiếp tục ngủ, hoặc nói “Đừng làm phiền, em muốn ngủ.”
Diệp Ân Tuấn đang đợi chờ.
Nhưng một phút trôi qua, Thẩm Hạ Lan không một chút phản ứng.
Diệp Ân Tuấn có hơi sững người, lại véo mũi cô, nhoài người về phía tai cô nói: “Dậy đi, con heo lười, nếu còn không dậy là anh sẽ làm chuyện tốt đẹp đấy, đến lúc đó, em đừng có hét lên nhá?”
Hơi thở anh phả vào bên tai Thẩm Hạ Lan, hơi ngứa ngáy, anh cố ý hạ thấp xuống, là làm cho Thẩm Hạ Lan khó ngủ hơn, cũng sẽ làm cô tỉnh.
Nhưng một phút trôi qua, Thẩm Hạ Lan vẫn không phản ứng gì.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn không thể ổn định được.
“Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan, em tỉnh lại đi!”
Diệp Ân Tuấn liền sờ lên mũi Thẩm Hạ Lan.
Vẫn tốt, vẫn tốt, vẫn còn thở.
Khi mà suy nghĩ này lóa lên trong đầu Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn đột nhiên sững người lại.
Làm sao anh lại nghĩ như vậy?
Lẽ nào Thẩm Hạ Lan, cô…
“Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn liền kiểm tra toàn thân Thẩm Hạ Lan, nhưng những chỗ khác đều tốt, chỉ có cô là không tỉnh lại, như người đẹp ngủ vậy.
Tại sao lại như vậy?
Lẽ nào là do mệt quá?
Diệp Ân Tuấn đoán, nhưng lại không dám nhìn chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!