CHƯƠNG 477: ANH LÀ NGƯỜI CỦA TÔI
“Chủ mẫu, cô ngồi vững chút đó.”
Dương Tân biết sức khỏe của Thẩm Hạ Lan vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên theo bản năng nhắc nhở cô.
Thẩm Hạ Lan thắt dây an toàn, thấp giọng nói: “Không cần lo lắng cho tôi, cứ làm là được.”
Có được chỉ lệnh như vậy, Dương Tân không nói gì nữa, chiếc xe đột nhiên gia tăng tốc độ.
Chiếc xe đằng sau nhìn thấy chiếc xe của Dương Tân tăng tốc, cũng vội vàng theo sát.
Hai chiếc xe đuổi bắt nhau trên con đường.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có chút không quen, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay vịn.
Cô đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nói với Dương Tân: “Xung quanh trường mẫu giáo của mấy đứa nhỏ có người của chúng ta không?”
“Chủ mẫu yên tâm, tôi đã sắp xếp xong hết, bảo đảm cậu chủ và cô chủ bình an.”
“Vậy thì tốt.”
Biết mấy đứa nhỏ không có nguy hiểm tiềm tàng nào, Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại. Hết cách, tốc độ xe qúa nhanh, nhìn cảnh vật không ngừng lùi về sau ở bên ngoài, cô ít nhiều gì cũng có chút buồn nôn.
Chiếc xe đi ra khỏi cao tốc, chiếc xe đằng sau vẫn truy đuổi không ngừng.
Dương Tân đột nhiên thắng gấp, người đằng sau không phản ứng kịp, lại không dám tông vào xe bọn họ, chỉ có thể tông về phía cục đá ở một bên đường.
“Ầm” một tiếng vang lên, chiếc xe bị ép ngừng lại.
Dương Tân thì nhanh chóng xuống xe, khi đối phương còn chưa phản ứng lại thì trực tiếp đánh vỡ cửa kính chỗ lái xe, túm lấy cổ áo của tài xế.
“Nói! Ai bảo các người theo dõi bọn tôi?”
Sự cường hãn của Dương Tân khiến cho đối phương có chút không kịp đề phòng.
Người còn lại muốn mở cửa xe chạy thoát, nhưng bị Thẩm Hạ Lan đã xuống xe nhốt lại trong xe.
“Nếu đã theo tới rồi, thì ngoan ngoãn nói đi. Sao? Không lẽ các người không phải nhắm đến chúng tôi sao?”
Đôi con ngươi của Thẩm Hạ Lan có chút lạnh.
Học được vài chiêu với Diệp Ân Tuấn, tuy không thể nói là một trung cao thủ, nhưng thỉnh thoảng lấy ra hù dọa cũng ok đó.
Đối phương thấy mình bị cầm cố lại rồi, bất giác có chút sầu não.
Dương Tân thấy đối phương không chịu nói, trực tiếp túm lấy cổ tay của người lái, rắc một tiếng, cổ tay của người lái xe bị gãy.
“Á!”
Người lái xe kêu lên thảm thiết, khiến cho sắc mặt người đàn ông ở bên cạnh có chút trắng bệch.
Nhưng Dương Tân lại vô cảm mà nói: “Nếu như còn không nói, thì tôi sẽ suy nghĩ phế luôn tay còn lại của anh, sau đó là chân. Anh nói xem nếu như trở thành phế vật tứ chi tàn phế, thì chủ nhân của anh có còn tiếp tục sử dụng anh nữa không?”
Người lái nhìn thấy bộ dạng không giống như đùa một chút nào của Dương Tân, nhất thời có chút hoảng loạn.
“Tôi nói, tôi nói, là sếp Hoàng, là sếp Hoàng bảo tôi theo dõi các người. Nhưng sếp Hoàng không có ý gì khác, chỉ muốn biết Sếp Diệp ở đâu. Chúng tôi thật sự không có ý gì khác đâu.”
“Đúng đúng đúng, sếp Hoàng của bọn tôi luôn muốn liên hệ với cậu chủ Diệp, nhưng không liên hệ được, chỉ có thể theo mợ chủ Diệp, xem xem có thể tìm thấy tung tích của Sếp Diệp hay không.”
Người còn lại thấy người này đã thú nhận toàn bộ rồi, cũng vội vàng nói ra, sợ mình nói muộn quá, cũng sẽ bị Dương Tân làm gãy một bàn tay.
Mi tâm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu lại.
Lại là sếp Hoàng!
sếp Hoàng này rốt cuộc là kẻ nào?
Cấp thiết muốn tìm Diệp Ân Tuấn như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?
“Về nói với sếp Hoàng của các người, nếu thật sự muốn gặp Ân Tuấn, thì hãy quang minh chính đại mà tới, đừng có làm mấy chuyện khiến tôi chán ghét này. Bây giờ thì cút cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy mấy người nữa, nếu không tôi không dám bảo đảm là mình sẽ làm ra chuyện gì với các người đâu.”
Thanh âm của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng lời nói ra cực kỳ có tính uy hiếp.
Hai người vội vàng đồng ý.
Dương Tân ra tay, trực tiếp nối lại xương tay cho tài xế.
Tài xế kêu á á, phát hiện tay mình có thể nhúc nhích rồi, lúc này mới lái xe biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
“sếp Hoàng!”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Dương Tân nói: “Tôi còn chưa kịp đi tra, lát nữa tôi sẽ đi điều tra tên sếp Hoàng này.”
“Ừm, sau này hy vọng có thể thanh tịnh một chút, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan đi lên xe trước.
Trải qua một phen dày vò này, tuy không chậm trễ nhiều thời gian, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn sợ trễ.
Đã tám ngày không gặp, không biết Diệp Ân Tuấn bây giờ thế nào, cô có chút không đợi được nữa.
“Lái nhanh chút đi.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt mở miệng.
Hồi nãy vì tốc độ xe quá nhanh, Dương Tân đã nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Thẩm Hạ Lan, bây giờ thấy cô yêu cầu như vậy, không khỏi nói: “Thời gian của chúng ta vẫn kịp, có thể chậm một chút, sức khỏe của cô chỉ e….”
“Không sao, sau khi đến thì nghỉ một chút là ổn rồi, cho dù anh ấy chưa đến, tôi đợi cũng không sao hết. Bỗng dưng chậm trễ thời gian trên đường, tôi thật sự có chút không chờ đợi được nữa.”
Cái tâm trạng trông đợi đó của Thẩm Hạ Lan khiến Dương Tân không khỏi sững sờ.
Anh ta luôn là người phụ trách Ám Dạ, cũng trải qua chủ mẫu đời trước là bà cụ Diệp, nhưng đến khi anh ta tiếp nhận, bà cụ Diệp cũng sắp thoái lui rồi. Bây giờ Thẩm Hạ Lan có thể coi như là chủ nhân chân chính đầu tiên của anh ta, nói không chừng là còn là đối tượng phải trung thành cả đời nữa.
Dương Tân gật gật đầu, sau đó tăng tốc, những cũng chỉ là nhanh hơn bình thường một chút mà thôi.
Mũi của Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngửi thấy một mùi máu tanh.
Cô khẽ nhíu mày, đột nhiên quay đầu qua, nhìn thấy máu rỉ tí tách trên tay của Dương Tân.
“Anh bị thương rồi?”
Thẩm Hạ Lan có chút ngạc nhiên.
“Không sao, hồi nãy đập cửa kính bị thương thôi. Vết thương nhỏ thôi, lát nữa là ổn.”
Dương Tân có sóng to gió lớn nào chưa từng nhìn thấy qua chứ?
Đối với anh ta mà nói, vết thương mức độ này về cơ bản chả tính là vết thương gì nữa.
Nhưng Thẩm Hạ Lan có chút áy náy.
“Có băng cá nhân không?”
“Không sao đâu, chủ mẫu, trong xe dùng hết rồi, lát nữa đến sân bay, tôi tìm tiệm thuốc mua băng dán là được rồi.”
Dương Tân hờ hững mà nói.
“Ngừng xe!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở miệng nói.
Dương Tân tưởng cô có chuyện gì, vội vàng thắng xe ngừng xe lại trên đường.
“Chủ mẫu, sao thế? Có chuyện gì sao?”
Nhưng Thẩm Hạ Lan không nói gì, trực tiếp xuống xe, sau đó đi tới tiệm thuốc gần đó.
Không lâu sau, Thẩm Hạ Lan đem theo cồn, băng gạt, và băng cá nhân về.
“Đưa tay ra.”
Cô lên xe, trực tiếp mở miệng nói.
Dương Tân khẽ sững sờ, lúc này mới biết Thẩm Hạ Lan bảo anh ta ngừng xe là vì để đi mua mấy thứ này cho anh ta.
Không biết tại vì sao, trong lòng đột nhiên chảy qua một dòng suối ấm áp, còn có một cảm xúc kỳ lạ nữa.
“Không cần đâu, tôi nói rồi mà, đây chỉ là vết thương nhỏ tôi, hơn nữa không phải cô đang sốt ruột muốn gặp Sếp Diệp sao? Tới sân bay đã rồi nói.
“Tôi nói đưa tay ra, anh có phải là bây giờ ngay cả lời của tôi nói cũng không nghe nữa rồi không?”
Bộ dạng của Thẩm Hạ Lan vô cùng nghiêm túc, khiến cho Dương Tân có chút do dự.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn đưa tay ra.
Thẩm Hạ Lan để cồn và băng gạt sang một bên, nhìn thấy trên tay anh ta vẫn có mảnh kiếng vỡ, tuy rất nhỏ, nhưng rất phiền phức.
“Tôi cần phải dùng cồn rửa mu bàn tay cho anh một chút, có thể sẽ có chút đau, anh chịu đựng một chút.”
Nói xong, cũng không đợi Dương Tân phản ứng, cô cầm lấy cồn đổ một chút lên mu bàn tay của Dương Tân.
Cơ thể Dương Tân khẽ cứng đờ.
Không phải bởi vì đau, mà bởi vì đôi bàn tay mềm mại không xương, mang theo chút mát lạnh của Thẩm Hạ Lan đang nắm lấy tay của anh ta.
So với bàn tay thô ráp lâu năm của mình, tay của Thẩm Hạ Lan khiến anh ta không tự chủ được mà muốn tránh né.
“Đừng nhúc nhích!”
Thẩm Hạ Lan như là có chút không hài lòng với sự không phối hợp của anh ta, khẽ quát một tiếng, sau đó cúi đầu chuyên chú nhặt mảnh kính vỡ cho Dương Tân.
Mái tóc dài của cô vì cúi đầu mà che đi nửa bên mặt, nhưng ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm kính chắn gió chiếu vào, như đã dát lên một lớp màu vàng kim lên khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan.
Dương Tân chưa từng biết một người phụ nữ có thể đem đến cho người khác một cảm giác tháng năm an nhàn như vậy.
Trong môi trường lớn như nước Mỹ, mỗi ngày anh ta tiếp xúc với không ít phụ nữ, có kiểu nào mà chưa gặp qua? Nhưng cảm giác tâm hồn bình tĩnh mà Thẩm Hạ Lan mang đến cho anh ta bây giờ, Dương Tân chính là lần đầu cảm nhận được.
Anh ta chỉ cảm thấy trong lòng như có một con thỏ, cứ nhảy nhót lung tung.
Dương Tân không dám đi nhìn khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan nữa, anh ta thậm chí cảm thấy có chút bứt rứt, trong cả chiếc xe dường như đang phiêu tán khí tức mà chỉ Thẩm Hạ Lan mới có.
Anh ta vội vàng quay đầu đi, thấp giọng nói: “Chủ mẫu, chút thương tích này không là cái thá gì hết, chúng ta nếu như còn chậm trễ nữa, thì sẽ trễ bên Sếp Diệp đó.”
“Ân Tuấn sẽ đợi tôi. Nhưng vết thương của anh nếu như không xử lý kịp thời thì sẽ bị viêm đó. Tôi biết anh nghĩ cho sự an toàn của tôi, cũng biết anh vì để ép tên đó, nhưng sau này đừng có lỗ mãng như vậy, cho dù muốn đập cửa kính, cũng không thể đấm bằng tay không như vậy, dù sao anh cũng là người của tôi, tôi không hy vọng người của tôi có bất kỳ bất trắc gì, biết không?”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.
Khi Dương Tân đột nhiên nghe thấy câu “anh dù sao cũng là người của tôi”, không biết tại vì sao, trái tim khẽ co giựt một cái, như thể có một cảm giác gì đó không thể nói rõ thành lời đang chảy qua trong đáy lòng vậy.
“Biết rồi”
Lúc anh ta còn nhỏ đã bị bồi dưỡng thành người quản lý của Ám Dạ rồi.
Đau đớn, chảy máu, chảy mồ hôi, đối với anh ta mà nói đều là chuyện bình thường, đàn ông con trai đổ máu không đổ lệ. Bọn họ càng cảnh cáo mình, mệnh lệnh của chủ mẫu lớn hơn rất cả, sự an toàn của chủ mẫu lớn hơn tất cả, trong lúc quan trọng, mạng của mình cũng có thể từ bỏ.
Nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan nói với anh ta, anh là người của cô, cô không hy vọng anh có bất kỳ bất trắc gì.
Dương Tân biết, khi Thẩm Hạ Lan nói câu này, căn bản không có tình ý nam nữ gì cả, nhưng anh ta vẫn không khỏi cảm động.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xử lý vết thương của anh ta, sau khi băng bó xong, để cồn, băng gạt và băng dán để trong chiếc hộp ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Sau này trong xe phải thường xuyên dự phòng mấy thứ này, không thể thiếu. Bởi vì không có ai biết là khi nào sẽ cần hết, lỡ như không có tiệm thuốc thì sao?”
“Vâng, tôi biết rồi.”