CHƯƠNG 476: ÔNG CỤ NON MINH TRIẾT
Thẩm Hạ Lan bỗng bối rối.
Về chuyện con gái sẽ ở đâu, cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Ba Thẩm thấy Thẩm Hạ Lan khó xử, không nhịn được nói với mẹ Thẩm: “Bà sao vậy à? Con cái muốn đi đâu thì đi à, hỏi cái gì. Hơn nữa, Nghê Nghê là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp, quay về nhà họ Diệp không đúng sao?”
Mẹ Thẩm nghe vậy thì uất ức.
“Tôi chỉ hỏi thôi mà. Nghê Nghê thích ăn đồ ăn tôi làm nhất, nếu con bé trở về, tôi đi chuẩn bị trước.”
Nghe mẹ Thẩm nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi mất mát.
Từ khi cô rời khỏi đây vào năm năm trước, ba mẹ Thẩm sống cô cút, khó lắm giờ mới có Thẩm Nghê Nghê, họ cũng thêm chỗ dựa tinh thần, nhưng cố tình bây giờ Thẩm Hạ Lan thật sự không biết nên quyết định như thế nào mới tốt.
“Ba mẹ, hôm nay Ân Tuấn trở về, chúng con có lẽ sẽ về nhà họ Diệp ăn bữa cơm đoàn viên, nên ngày mai chúng ta mới về ăn cơm được không? Con sẽ đưa Minh Triết theo cùng.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến mẹ Thẩm lập tức phấn chấn trở lại.
“Được à! Ngày mai mẹ nấu đồ ăn ngon chờ mấy đứa.”
Ba Thẩm tuy chưa nói gì, nhưng nét mặt ông lại lộ ra sự vui mừng.
Thấy việc làm nhỏ của mình có thể khiến ba mẹ vui vẻ như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi xót xa.
Cô vẫn luôn nghĩ mình đã rất hiếu thảo rồi, nhưng bây giờ bản thân là đứa con gái thế nào à?
Thẩm Nghê Nghê không biết suy nghĩ lúc này của Thẩm Hạ Lan, trong đầu toàn nghĩ chuyện của nhà trẻ, cô bé sốt ruột kéo tay Thẩm Hạ Lan nói: “Mẹ, đi nhanh đi, nếu không sẽ bị muộn.”
“Rồi rồi, chúng ta đi ngay đây.”
Thẩm Hạ Lan cười tạm biệt ba mẹ Thẩm, sau đó dắt Thẩm Nghê Nghê lên xe.
Họ đã đi xa rồi nhưng cha mẹ Thẩm vẫn đứng ở cửa nhìn theo xe họ, nhìn thấy dáng vẻ kia Thẩm Hạ Lan hơi đau lòng.
Thẩm Nghê Nghê thì rất phấn khích nói: “Mẹ, đây là túi mẹ mua cho con sao?”
“Đúng vậy, Nghê Nghê thích không?”
Thẩm Hạ Lan đưa túi nhỏ màu hồng cho Thẩm Nghê Nghê.
“Thích lắm”
Thẩm Nghê Nghê ôm chiếc túi vào lòng giống như một món đồ quý giá.
Dọc đường đi cô bé ríu rít như chim nhỏ, nói không thôi, giống như có câu hỏi hỏi mãi không hết vậy, mà Thẩm Hạ Lan cũng không ghét bỏ cô bé phiền giải thích tất cả câu hỏi.
Lúc về tới nhà tổ nhà họ Diệp, Thẩm Minh Triết đã chuẩn bị xong từ lâu, thấy xe của Thẩm Hạ Lan tới, bà Diệp tự mình đưa Thẩm Minh Triết đi ra.
“Mẹ, sao mẹ lại tự mình đi ra? Con vào đón thằng bé là được rồi.”
bà Diệp thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan hôm nay rất tốt, cười nói: “Mẹ nói mẹ đưa chúng đi là được rồi, nhưng con cứ nằng nặc đòi đi, sao rồi? Sức khỏe chịu nổi không?”
“Con ổn mà mẹ, đã khỏe rồi. Mẹ đừng lo lắng cho con. Hôm nay Ân Tuấn trở về, mẹ đừng nói chuyện con vào viện cho anh ấy nghe, tránh để anh ấy biết thì lo lắng.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến bà Diệp khựng lại, sau đó lập tức hiểu rõ .
“Con không muốn để Ân Tuấn biết chuyện con bị người xấu bắt?”
“Không cần thiết, đều qua rồi, hơn nữa không phải giờ con không bị gì hết sao.”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng bà Diệp lại rất kích động.
Cô không muốn để Diệp Ân Tuấn biết, là vì sợ Diệp Ân Tuấn biết rồi sẽ tự trách.
Dù sao vợ của mình xảy ra chuyện như vậy, anh không ở bên cô, người đàn ông nào cũng sẽ thấy mình vô dụng.
Nhưng tất cả chuyện này đều khiến Thẩm Hạ Lan uất ức, giờ lại còn phải nhẫn nhịn nuốt sự uất ức này xuống, dáng vẻ hoàn toàn vì Diệp Ân Tuấn suy nghĩ, sao bà Diệp không cảm động cho được?
“Mau đi đi, buổi trưa mẹ tự mình đi siêu thị mua đồ ăn, buổi tối nhà chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.”
“Dạ!”
Thẩm Hạ Lan dắt Thẩm Minh Triết lên xe.
So ra Thẩm Nghê Nghê có vẻ rất hào hứng thì dáng vẻ Thẩm Minh Triết lại rất bình thường.
“Anh, chúng ta phải đi nhà trẻ à, mẹ nói anh sẽ cùng lớp với em đúng không?”
Dáng vẻ vui vẻ của Thẩm Nghê Nghê cũng lây sang Thẩm Minh Triết.
Cậu bé cười nói: “Ừ, yên tâm đi, có anh ở đây, không ai có thể khi dễ em.”
“Sẽ có người nỡ khi dễ em sao? Em đáng yêu, xinh đẹp như vậy!”
Lời nói của Thẩm Nghê Nghê lập tức chọc cười Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết.
“Chảnh choẹ.”
Thẩm Minh Triết liếc cô bé một cái một cái, cười nói: “Dù em xinh đẹp thế nào, nếu có người khi dễ em, em liền khi dễ ngược lại cho anh biết không? Không khi dễ được cũng không sao, còn có anh đâu.”
Nghe Thẩm Minh Triết nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi nhức đầu.
“Minh Triết, dạy em cái gì thế? Chúng ta phải biết đoàn kết yêu thương lẫn nhau.”
Thẩm Minh Triết không đồng ý với lời của Thẩm Hạ Lan, nhưng cậu bé không biểu hiện quá rõ ràng.
Thẩm Hạ Lan thấy thế, giơ tay đánh mạnh vào ót cậu bé.
“Tên nhóc thúi, ngày càng hỗn láo, không nghe cả lời của mẹ? Chờ ba con về, mẹ sẽ méc ba, để ba xử lí con.”
Nghe giọng điệu vui sướng của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết nhếch môi.
Hôm nay không có chuyện gì khiến Thẩm Hạ Lan vui hơn chuyện Diệp Ân Tuấn về.
Tất nhiên Thẩm Minh Triết biết chuyện này, trong lòng cậu bé cũng vui nhưng ngoài miệng lại nói: “Hứ, nói như ba có thể làm gì con vậy.”
“Ha, tên nhóc thúi, con còn dám chống đối ba con sao?”
“Cũng chưa chắc a.”
Thẩm Minh Triết đắc ý nói, chợt nghe Thẩm Nghê Nghê không hài lòng nói: “Nếu anh khiến ba giận bỏ đi, cả đời này em cũng không để ý anh.”
“Nghê Nghê hư, anh là anh em đó!”
“Nhưng em cũng thích ba! Lâu lắm rồi em không gặp ba. Bà ngoại nói ba đi công tác, mẹ ơi, hôm nay ba sẽ về sao?”
“Đúng vậy, buổi tối khi các con tan học về là có thể thấy ba rồi.”
“A! Thật tốt quá!”
Thẩm Nghê Nghê vui tới nhảy cẳng lên, dọa Thẩm Hạ Lan hoảng sợ, Thẩm Minh Triết ôm lấy cô bé, sợ hãi nói: “Thẩm Nghê Nghê, em có biết cái gì là an toàn giao thông không? Lúc đi xe không cài dây an toàn thì thôi đi, em còn dám nhảy?”
Nghe dáng vẻ Thẩm Minh Triết la rầy Thẩm Nghê Nghê không giống như anh trai mà ngược lại giống như ông cụ non, Thẩm Hạ Lan không khỏi bật cười.
Thẩm Nghê Nghê chép miệng nói: “Anh, anh hung dữ quá.”
“Anh dữ? Lần sau em còn như vậy, anh liền đánh em, em tin hay không?”
Thẩm Minh Triết hù Thẩm Nghê Nghê, có lẽ là thật sự khiến cô bé sợ, trong suốt quãng đường còn lại cô bé đều kiềm sự phấn khởi của mình lại.
Nhưng sau khi tới nhà trẻ, Thẩm Nghê Nghê lại phấn khởi trở lại.
“Wow, có nhiều bạn quá đi, nhà trẻ lớn quá, có thật nhiều cô giáo! Rất nhiều chú cảnh sát nữa!”
Thẩm Nghê Nghê nói liên tục mấy chữ “nhiều”.
Thẩm Minh Triết xoa đầu cô bé nói: “Đừng có giống như bà Lưu đi vào vườn nhà quan lớn như vậy, thật xấu hổ.”
“Bà Lưu là ai vậy?”
Mặt Thẩm Nghê Nghê ngu ngơ.
Thẩm Minh Triết cảm thấy nói này đó với cô bé quả thật là nước đổ lá khoai.
“Em đừng để ý là ai, tạm biệt mẹ đi anh dẫn em vào.”
Lời của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
“Không phải là mẹ nên dắt hai đứa vào tìm lớp với giáo viên sao?”
“Không cần đâu mẹ, mẹ đi đón ba đi. Từ đây đến sân bay cần một tiếng, con dắt Nghê Nghê vào là được rồi, mẹ yên tâm đi, chúng con có thể tìm được phòng học.”
Nói xong Thẩm Minh Triết giống như người lớn dắt Thẩm Nghê Nghê xuống xe.
“Tạm biệt mẹ!”
Thẩm Nghê Nghê vui vẻ để Thẩm Minh Triết nắm tay mình đi vào nhà trẻ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy người mẹ như cô sắp bị mất việc rồi.
Con cô không cần cô nữa rồi.
Mặc kệ nói thế nào, Thẩm Hạ Lan vẫn xuống xe, đi theo sau Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê, thấy Thẩm Minh Triết dựa theo bảng chỉ đường dắt Thẩm Nghê Nghê đi tới phòng học.
Thẩm Nghê Nghê sùng bái nói: “Oa, anh giỏi quá đi! Anh vậy mà tìm được phòng học của chúng ta!”
Thẩm Minh Triết bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Cậu thật sự buồn bực, đều là cùng cha mẹ sinh ra, chỉ số thông minh của Thẩm Nghê Nghê giống ai à.
Thẩm Hạ Lan nhìn hai đứa trẻ vào phòng học, lúc giáo viên hỏi chúng, Thẩm Hạ Lan vẫn bước tới.
“Xin chào, tôi là mẹ chúng, tôi tên Thẩm Hạ Lan.”
Lúc Thẩm Hạ Lan lên tiếng, Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê mới phát hiện Thẩm Hạ Lan cũng đi theo tới.
Thấy mẹ lo lắng cho mình và em gái, Thẩm Minh Triết cũng cảm động, nhưng cậu bé nhanh chóng quay đầu đi.
“Cô giáo, sức khỏe mẹ em không tốt, cô đừng để mẹ em đứng lâu. Có chuyện gì cô nói với em là được rồi.”
Câu nói của Thẩm Minh Triết khiến cô giáo rất kinh ngạc, Thẩm Hạ Lan thì lại chán chường.
Tên nhóc thúi này, chỉ sợ người khác không biết sức khỏe mẹ mình không tốt đi?
“Cô giáo, cô đừng để ý nha, Minh Triết có chút lớn trước tuổi.”
“Không có chuyện gì, tôi hiểu mà. Chị là mẹ của Minh Triết đi? Chị yên tâm giao con cho chúng tôi đi, buổi tối tới đón là được rồi.”
“Vậy làm phiền cô giáo, tôi đi trước.”
Thẩm Hạ Lan vẫy tay tạm biệt Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê.
Bây giờ Thẩm Nghê Nghê chỉ thấy tò mò, thấy Thẩm Hạ Lan rời đi không có phản ứng gì nhiều, ngược lại là Thẩm Minh Triết có chút lo lắng nói: “Mẹ đi đường cẩn thận.”
“Được rồi, con vào đi.”
Thẩm Hạ Lan thấy hai đứa đi vào thì mới rời khỏi nhà trẻ.
Sau khi lên xe, Dương Tân nói với Thẩm Hạ Lan: “Chủ mẫu, cậu Diệp gọi điện thoại đến, nói là đã lên máy bay, tầm một tiếng rưỡi nữa sẽ tới nói.”
“Tôi biết rồi, giờ chúng ta chạy qua, thì sẽ tới kịp tầm đó.”
“Vâng!”
Hai người vội rời khỏi nhà trẻ, nhưng Thẩm Hạ Lan phát hiện, phía sau lại có một chiếc xe đi theo cô.
Cô cau mày lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!