CHƯƠNG 471: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI VẪN LÀ QUEN TỰ MÌNH BẢO VỆ
“Vậy anh ấy còn hai ngày nữa thật sự có thể trở về sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tô Nam sững người.
“Hai người đã gọi điện thoại sao?”
“Không tính là gọi điện, facetime, nói mấy câu, có điều tôi lại không biết anh ấy luôn phải chịu đau khổ như thế.”
Thẩm Hạ Lan không có gì cảm thấy phải che giấu Tô Nam cả.
Tô Nam hơi sững người, nói: “Cậu ta rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà liên lạc với cô. Cô chắc cũng không nói với cậu ta tình trạng hiện nay của cô nhỉ?”
“Không có, tôi chưa có nói.”
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy may mắn mình chưa có nói, nếu không cô phải hối hận như nào.
Nếu như lúc đó cô không thể nhẫn nhịn sự ủy khuất của mình, khóc lóc với Diệp Ân Tuấn nói mình gặp chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì, đoán chắc Diệp Ân Tuấn sẽ không màng tất cả chạy về.
Hiện nay cô đột nhiên cảm thấy sự ẩn nhẫn của cô có khi vẫn là rất được.
Tô Nam nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói không có nói cho Diệp Ân Tuấn, lúc này mới thở phào.
“Vẫn may vẫn may, cậu ta chắc sẽ không chịu ảnh hưởng gì. Nếu như cô cái gì cũng không nói, bây giờ cậu ta sẽ vì để gặp được cô và tụi nhỏ, rất cố gắng đấu tranh, hai ngày sau tự nhiên sẽ bình phục trở về. Có điều tôi vẫn phải nói với cô, chuyện thay máu này rất tổn hại đến căn bản, sau khi cậu ta trở về khả năng phải gặp rất nhiều chuyện, đến lúc đó…”
“Anh yên tâm đi, tôi hiểu ý của anh, tôi sẽ không để Diệp Ân Tuấn biết tình trạng của tôi. Anh ấy bây giờ không thể phân tâm, tôi hiểu.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tô Nam có hơi khâm phục, nhưng Bạch Tử Đồng lại không tán đồng.
“Tô Nam, anh có phải là quá đáng rồi không? Diệp Ân Tuấn là anh em của anh, Hạ Lan cũng là bạn của em. Anh chỉ nghĩ để sức khỏe của anh em của anh tốt hơn, giảm bớt gánh nặng của anh ta, anh có từng nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Hạ Lan cũng không lạc quan không? Nếu như chúng ta không thể trong thời gian ngắn nghiên cứu ra loại thuốc chống teo khí quản của cô ấy, về sau anh muốn khiến Diệp Ân Tuấn tiếc nuối cả đời sao?”
Bạch Tử Đồng thật sự là có hơi tức giận rồi.
Ở trong chuyện này, cô ta đều luôn có thái độ khác ngược với Tô Nam.
Có lẽ là Thẩm Hạ Lan đã quá giống với bản thân cô ta trước kia, có lẽ là vì Thẩm Hạ Lan quá kiên cường rồi, kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng, cho nên Bạch Tử Đồng không tiếp tục nhịn được nữa.
Tô Nam nhìn dáng vẻ kích động như thế của vợ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng được.
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Vợ chồng hai người đừng cãi nhau nữa, đây là quyết định của tôi. Diệp Ân Tuấn không muốn để tôi biết tình trạng của anh ấy, là vì sợ tôi lo lắng, giống như vậy, tôi cũng lo lắng cho anh ấy. Tô Nam nói không sai, người có thể không chút động tĩnh hạ độc Ân Tuấn, tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản. Anh ấy trở về còn có rất nhiều chuyện phải làm, tôi không thể kéo chân của anh ấy lại được. với cả tôi tin chắc vợ chồng hai người sẽ không giương mắt nhìn tôi xảy ra chuyện đâu đúng không?”
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nói như thế, hốc mắt của Bạch Tử Đồng đột nhiên đỏ hoe.
“Hạ Lan, loại chuyện này ai cũng nói không chuẩn xác được.”
“Không sao, tôi từng nói rồi, nếu như là ông trời thật sự muốn thu lấy tôi, tôi tuyệt đối sẽ không trách hai người. Ở trong khoảng thời gian này, tôi sẽ cố gắng chung sống tốt với Diệp Ân Tuấn. Hai người cũng đừng mang gánh nặng quá lớn, mọi chuyện thuận theo tự nhiên.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ khôi phục thành bộ dạng ban đầu, dịu dàng như thế, gần gũi như thế, nhưng lại khiến Tô Nam có hơi khó chịu.
“Tôi nhất định sẽ tận sức, cô yên tâm đi.”
“Tôi tin tưởng y thuật của hai người. Bây giờ có thể biết anh ấy như thế nào không?”
Thẩm Hạ Lan sau khi biết nguyên do mọi chuyện, ngược lại càng thêm đau lòng cho Diệp Ân Tuấn, càng muốn gặp anh.
Cho dù bản thân không thể đích thân bay qua đó, nhưng cũng muốn có thể tận mắt xem anh bây giờ như thế nào rồi.
Người đàn ông ương ngạnh đó, người đàn ông khiến cô vừa thương vừa yêu đó, sao có thể một mình gánh chịu tất cả mọi chuyện chứ?
Anh lẽ nào không biết cô sẽ đau lòng hay sao?
Trái tim của Thẩm Hạ Lan giống như bị dao cứa.
Tô Nam còn đang do dự, Bạch Tử Đồng lại trợn mắt lườm: “Cái gì cũng nói rõ rồi, anh sợ cái gì chứ?”
“Anh sợ cô ấy không nhẫn tâm.”
Lời của Tô Nam khiến Thẩm Hạ Lan có hơi run rẩy.
Phải!
Cô quả thật không nhẫn tâm, nhưng không nhẫn tâm thì có thể như nào?
Cô thật sự muốn biết, anh bây giờ có tốt hay không?
Tô Nam thấy dáng vẻ lúc này của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng mềm lòng rồi.
“Tôi có thể để cô xem tình trạng của cậu ta. Nhưng cô không thể nói chuyện với cậu ta, không thể làm phiền cậu ta. Càng không thể bây giờ chạy sang đó. Cô phải biết, hai người cuối cùng thật sự là thời khắc mấu chốt, một khi dừng lại, hậu quả không thể tưởng tượng được. chúng ta đã cố gắng lâu như vậy, bây giờ một khi ác hóa từ bỏ…”
“Tôi hiểu, yên tâm đi, tôi sẽ không quấy rầy anh ấy. Tôi chỉ là muốn nhìn anh ấy, chỉ nhìn anh ấy mà thôi.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một chút run rẩy.
Tô Nam thở dài một tiếng nói: “Cô đi theo tôi.”
“Em đi cùng cô ấy, nếu như có tình trạng bất ngờ xảy ra, cũng dễ ứng phó.”
Lời của Bạch Tử Đồng khiến Tô Nam gật đầu.
Khi ra khỏi văn phòng, Lam Tử Thất thấy ba người bọn họ cùng đi ra, ít nhiều có hơi nghi hoặc.
“Ba người đây là đi làm gì?”
“Không có gì, liên quan đến bệnh tình của Hạ Lan, chúng tôi định đến phòng họp mở cuộc họp nhỏ.”
Bạch Tử Đồng khẽ mỉm cười nói.
Lam Tử Thất vội nói: “Vậy tôi cũng đi, tôi đi nghe xem.”
“Tử Thất, cậu trở về phòng bệnh trước đi, ngộ nhỡ có người đến thăm tớ, cậu cứ nói tớ đang kiểm tra thân thể, tránh người khác lo lắng.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất hơi sững ra, cứ cảm thấy Thẩm Hạ Lan có chuyện gì đó giấu mình.
Lẽ nào là vấn đề thân thể?
“Thân thể của cậu rốt cuộc như thế nào?”
Ánh mắt của Lam Tử Thất rất nghiêm nghị.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Tớ lát nữa nói với cậu có được không?”
Thấy Thẩm Hạ Lan cầu khẩn như thế, Lam Tử Thất cho dù trong lòng lo lắng, lại vẫn gật đầu.
“Tớ bảo Tống Đình đi cùng cậu, không vào trong, chỉ ở ngoài đợi cậu. Cậu nếu như không đồng ý thì tớ cùng đi vào, cậu dù chọn sao cũng vậy.”
Thấy Lam Tử Thất kiên trì như thế, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Để Tống Đình tới đi.”
“Được.”
Lam Tử Thất cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp rời khỏi rồi.
Không lâu sau thì Tống Đình đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
“Mợ chủ.”
“Lát nữa ở cửa phòng họp bảo vệ sự an toàn của tôi, không có mệnh lệnh của tôi không cho phép ai bước vào.”
“Được.”
Tống Đình và Thẩm Hạ Lan bọn họ cùng đi tới phòng họp.
Sau khi Tô Nam bước vào phòng họp thì chặn tín hiệu đi.
Thấy anh ta làm cẩn trọng như thế, Thẩm Hạ Lan bây giờ ít nhiều vẫn là vui mừng thay cho Diệp Ân Tuấn, may mà còn có một người anh em như này ở đây, nếu không cô thật sự không biết Diệp Ân Tuấn sẽ như thế nào.
Bạch Tử Đồng bảo Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, còn rót cho cô một ly nước.
Tô Nam mở thiết bị bí mật, không lâu sau, trên màn hình lớn của phòng họp xuất hiện tình hình bên kia.
Diệp Ân Tuấn giãy giụa, gầm gào, dây thừng trói cổ tay đã cọ rách cổ tay của anh, máu tươi rỉ ra, nhưng đối với anh bây giờ mà nói, giống như cái gì cũng không biết.
Anh giống như một dã thú bị nhốt, không có tư tưởng không có thần trí, cái có chỉ là sự xúc động và dã tính nguyên thủy.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tất cả, so với nhìn thấy trên điện thoại còn chấn động hơn.
Nước mắt của cô không tự chủ mà chảy xuống.
“Anh ấy luôn như này sao?”
“Mấy ngày này còn tốt, khi vừa bắt đầu là không lúc nào không phải đang chịu dày vò như này. bây giờ một ngày cũng chỉ có 3-4 tiếng như này, phát tác 2-3 lần mà thôi. Ngày mai đoán chắc cũng chỉ 1-2 lần, ngày kia sẽ chấm dứt. Dựa theo ý tứ của tôi, tôi là hy vọng cậu ta quan sát thêm hai ngày, nhưng cậu ta vội trở về, cho nên…”
Lời còn lại Tô Nam không nói, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn là nghe hiểu rồi.
Mọi sự cố gắng của người đàn ông này bây giờ đều là vì có thể sớm được trở về.
Cô vui khi mình không có oán trách, vui khi mình giữ vững tình cảm cho nhau, tin tưởng anh sẽ không vứt bỏ tình cảm giữa bọn họ, nếu không, nói không chừng sẽ oan ức chết Diệp Ân Tuấn rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn trong cơn gầm gừ từ từ yên tĩnh trở lại.
Mồ hôi lạnh đã làm ướt áo sơ mi của anh, tóc của anh thật sự giống như vừa từ trong nước nhúng ra.
Cả người anh không có bất kỳ chút sức lực nào, nằm thẳng thở hổn hển ở đó.
Authur vội vàng đi vào, cởi dây trói của anh ra, đưa cho anh một ly nước sôi để nguội.
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn trắng bệch, có hơi tróc da.
Anh một hơi uống hết ly nước, sau đó nhìn bức ảnh của Thẩm Hạ Lan dán ở xung quanh lồng sắt, đột nhiên mỉm cười rất dịu dàng.
“Còn hai ngày nữa, thêm hai ngày nữa thì anh có thể gặp được em rồi. Chỉ là Authur, cậu nói tôi bây giờ trông hốc hác như này, trở về có thể tốt hơn một chút không?”
Authur hơi sững người, thấp giọng nói: “Cậu Diệp, tôi cảm thấy cậu Tô nói đúng, cậu vẫn là quan sát thêm hai ngày nữa. Tuy thay máu tương đối an toàn, nhưng mọi chuyện sẽ có nhỡ như.”
“Tôi không đợi được nữa. Đã 5-6 ngày rồi, đối với tôi mà nói, tôi đã cảm thấy rất nhiều năm rồi. Hải Thành không thái bình, một mình cô ấy trông nom tụi nhỏ ở Hải Thành, còn không biết như thế nào nữa. Tôi thật sự không yên tâm.”
Hơi thở của Diệp Ân Tuấn không ổn định, nhưng lại vẫn nói, giống như chỉ có dựa vào nói chuyện để chuyển sự chú ý, anh mới có thể chịu đựng cảm giác suy yếu mà thay máu mang lại.
Authur đưa thuốc đã sắc xong từ trước cho anh.
“Có cậu Tô ở đó, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Người phụ nữ của tôi, vẫn là quen tự mình bảo vệ.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, một hơi uống hết bát thuốc, không hề nhăn mày.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy những lời này, nước mắt lần nữa trào ra.
Đã thành ra như này rồi, còn muốn bảo vệ cô và tụi nhỏ.
Người đàn ông này thật sự tưởng mình làm bằng sắt hay sao?
Thẩm Hạ Lan thật sự hận không thể có thể đi cho anh hai đấm, nhưng cô lại đau lòng.