CHƯƠNG 467: HÌNH NHƯ ANH TỐNG RƠI XUỐNG BIỂN RỒI
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nhấn vàoMxem, lúc nhìn thấy ký hiệu màu đỏ nho nhỏ liên không nhịn được cười ra tiếng.
Cô không biết Diệp Ân Tuấn sẽ trả lời thế nào, nhưng chäc sẽ là nhớ cô, đúng không?
Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng nhấn vào, nhưng không ngờ là bình luận của Tống Dật Hiên.
Bé con, anh cũng đang nhớ em, chúng ta có tính là tâm linh tương thông không?”
Thẩm Hạ Lan có chút thất vọng, nhưng vân trả lời lại: “Đáng tiếc, người tôi nhớ không phải anh.
“Thật nhân tâm quá đi”
Tổng Dật Hiên nhìn bình luận trên điện thoại, cảm thấy chán nản không thôi Thẩm Hạ Lan lại gửi một mặt cười, lúc này cô không muốn nói chuyện phiếm Người muốn đợi nhất lại không thấy đâu, mà người bình luận lại không phải người mình muốn đợi, cảm giác này thật sự không tốt lam Cô đứng dậy vào phòng vệ sinh, sau đó tät điện thoại rồi năm xuống.
Nếu Diệp Ân Tuấn không lên mạng thì cô nên đi ngủ thôi Có lẽ có thể gặp được Diệp Ân Tuấn trong mộng.
Họ đã xa nhau sáu ngày rồi!
Hai ngày nữa Diệp Ân Tuấn sẽ trở về Thực sự không biết làm thế nào để sống sót qua hai ngày còn lại đây?
Thấm Hạ Lan trăn trọc trở mình, cô không ngủ được, không còn cách nào khác nên chỉ có thể kéo chăn trùm cả người lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ Tống Dật Hiên nhìn điện thoại, nghĩ xem mình phải nói gì mới có thể để Thẩm Hạ Lan bớt phản cảm, nhưng càng quan tâm lại càng không tìm được từ ngữ thích hợp để diên đạt.
Anh ta đợi hồi âm của Thẩm Hạ Lan, nhưng đợi một lúc lâu vàn không có tin tức gì Tống Dật Hiên xem đồng hồ, đoán là Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi.
Nhìn thấy bức ảnh tự sướng Thẩm Hạ Lan đăng trên điện thoại, Tổng Dật Hiên bông bật cười Anh ta cẩn thận lưu bức ảnh lại, cảm thấy đó là thứ quý giá nhất Nửa đêm, bên ngoài càng yên tĩnh.
Tổng Dật Hiên mặc đồ tối màu bước ra khỏi khách sạn.
Anh ta cố ý đi cửa sau, nhìn xung quanh thấy không có ai đi theo mới bắt một chiếc xe sau đó chạy thăng lên đỉnh núi cách đó năm cây số.
Ở đây đã chuẩn bị một máy bay tư nhân.
Bởi vì chuyện lần này cần phải làm bí mật nên Tổng Dật Hiên không mang theo ai hết, một mình lái máy bay rời khỏi thành phố Ngay khi anh rời đi không lâu, trong một căn phòng tổng thống ở khách sạn nơi anh ta đang ở, có một vài người nhanh chóng gõ bàn phím máy tính, nói với Dương Tân ở đầu bên kia máy tính: ‘Đội trưởng Dương, anh Tổng đã rời đi rồi, đã lắp đặt rada, đã bät đầu quét. Ngoài ra, đầu thu trên cà vạt của anh Tống cũng bình thường”
“Tôi biết rồi, nhớ rõ, không được đụng vào điện thoại của Tống Dật Hiên, đó là lĩnh vực của cậu chủ nhỏ Minh Triết. Lỡ như bị cậu chủ nhỏ Minh Triết phát hiện thì sẽ hỏng bét “Rõ!”
Bên này đang tiển hành đâu vào đấy.
Tống Dật Hiên lại không biết răng mình đang bị theo dõi, theo bản đồ lộ trình mà Thẩm Minh Triết đưa, anh ta nhanh chóng bay về phía lãnh địa không xác định đó Bên này, Thẩm Minh Triết cũng đang giám sát, nhưng luôn cảm thấy tín hiệu của Tống Dật Hiên hơi nhiêu “Chú Tổng, chú có tiếp xúc với ai trong khách sạn không?”
Câu nói của Thẩm Minh Triết khiến Tống Dật Hiên có chút khó hiểu.
“Ngoại trừ nhân viên phục vụ đến dọn đẹp ra thì không gặp người khác, sao vậy?”
“Rất kỳ lạ, cháu cảm thấy điện thoại của chú bị nhiễu sóng. Không biết có phải là trên máy bay của chú hay ở cho nào đó có hệ thống theo dõi không nữa’ Thẩm Minh Triết lẩm bẩm, cậu bé cảm thấy rất kỳ quái Bị cậu bé nói như vậy, lông mày Tống Dật Hiên hơi nhãn lại “Ý nhóc là, tôi bị theo dõi?”
“Không biết nữa, cháu tra không ra, đối phương chäc là một cao thủ.
Thẩm Minh Triết hiếm khi thừa nhận rắng mình không bảng người khác, lần trước cậu bé đấu với Diệp Ân Tuấn và đã thua anh, lần này sẽ là ai đây?
Tổng Dật Hiên vẫn rất thận trọng, nghĩ đến đây, anh ta thấp giọng nói: “Tôi có cách rồi, nhưng nhóc phải chờ tôi liên hệ với nhóc sau.
“Cách gì?
Thấm Minh Triết vừa dứt lời, liên nhìn thấy máy bay của Tổng Dật Hiên bay thẳng xuống dưới.
“Chú Tống!”
Lồng ngực Thần Minh Triết nhất thời nhảy dựng lên Bên dưới chính là biển!
Nhưng Tổng Dật Hiên lại không nói gì hết, lái thẳng máy bay lao xuống biến Sau khi máy bay rơi xuống biển, bät đầu trở nên khó thích ứng Tống Dật Hiên dựa vào kỹ năng bơi lội đỉnh cao mở khoang máy bay nhanh chóng bơi ra ngoài.
Người bên phía Dương Tân đột nhiên mất hết tín hiệu.
“Đội trưởng Dương, chúng tôi đã bị mất tín hiệu, hình như anh Tống đã rơi xuống biển”
“Rơi xuống biển?”
Dương Tân hơi buồn bực.
Tống Dật Hiên là phi công, kỹ năng lái máy bay rất tốt, sao anh ta có thể rơi xuống biến được?
Lời giải thích duy nhất chính là bọn họ đã bị lộ.
“Chết tiệt! Xem ra chúng ta không thể theo dõi anh ta được nữa rồi”
Dương Tân không cam tâm nhưng cũng hết cách Chuyện đã đến nước này, cho dù bọn họ säp xếp lại lân nữa thì cũng không tìm được tung tích Tống Dật Hiên Trước khi Tống Dật Hiên rơi xuống biển thì đã bảo quản kỹ điện thoại, các hệ thống điện tử khác thì có vấn đề, nhưng điện thoại lại không sao Sau khi lên bờ, anh ta lạnh muốn chết, nhanh chóng đến chỉ nhánh nhà họ Tống để sửa sang lại một chút, sau đó lái một chiếc máy bay tư nhân khác, đặt điện thoại sang chế độ máy bay, ngoài ra còn thay số điện thoại mới Băng cách này, đừng nói là Dương Tân, cho dù Thẩm Minh Triết muốn tìm được mình thì ước tính cũng sẽ có chút khó khăn.
May mãn là tấm bản đồ Thẩm Minh Triết đưa cho Tống Dật Hiên vân còn.
Tống Dật Hiên bây giờ có thể xem là thực sự đang bay một mình Anh ta bay cả đêm theo bản đồ Thẩm Minh Triết cung cấp, cuối cùng cũng đến được nơi đã đánh dấu trên bản đồ, Lúc Tống Dật Hiên nhìn thấy hòn đảo riêng biệt này và vệ binh nghiêm ngặt trên đảo thì anh ta đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn.
Tại sao Thẩm Minh Triết không nói cho anh ta biết tình huống ở đây?
Một mình anh ta có thể đi vào suôn sẻ không?
Thật là một trò đùa khôi hài!
Bây giờ Tống Dật Hiên không thể dừng lại được, một khi dừng lại thì sẽ bị phát hiện, anh ta chỉ có thể lái máy bay tư nhân bay qua chỗ này, sau đó tìm một nơi hẻo lánh hạ cánh.
Sau khi xuống máy bay, Tống Dật Hiên không biết gì hết về những thứ trước mắt mình.
Thấm Minh Triết chỉ đưa cho anh ta một tấm bản đồ, nhưng bên trong đó rốt cuộc có gì thì không ai rõ.
Khi Tống Dật Hiên lấy điện thoại ra muốn gọi cho Thẩm Minh Triết thì đột nhiên nhìn thấy bức ảnh tự sướng của Thẩm Hạ Lan.
Anh ta đã đặt bức ảnh tự sướng đó làm ảnh màn hình chờ của điện thoại Nhìn vẻ mặt đau buồn cúa Thẩm Hạ Lan, lồng ngực anh ta lại cảm thấy khó chịu Chỉ cân có thể để người phụ nữ này hạnh phúc thì dù có làm bất cứ chuyện gì anh ta cũng sẵn sàng Không phải chỉ là một hòn đảo thôi sao?
Trước đây đâu phải anh ta chưa đặt chân đến đâu, có đúng không?
Nghĩ vậy, Tống Dật Hiên có thêm chút tự tin Dựa vào kinh nghiệm thời đi lính, anh ta từ từ lặn xuống đưới biển, lúc đang lựa chọn một nơi hẻo lánh để lên bờ thì anh ta chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, dọa anh ta lặn xuống biển nín thở không nhúc nhích.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, ở dưới nước Tống Dật Hiên gần như sắp cóng rồi, nhưng lại nghe thấy có hai người đi tới.
Họ cởi thắt lưng, tiểu xuõng biển Tống Dật Hiên vừa đúng ở dưới chỏ bọn họ đang tiểu Nước tiểu nóng hổi phun thẳng xuống đỉnh đầu anh ta Tống Dật Hiên sắp phát điên rồi!
Từ nhỏ đến lớn, anh ta có bị đối xử như vậy đâu?
Anh ta ước mình có thể nhảy lên bờ đánh chết hai tên không có mãt này.
Đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên mở miệng.
“Tiểu Trương, anh nói xem cái người ở chỏ chúng ta là ai? Là người của chúng ta sao?”
“Ai biết chứ, ở đây mấy ngày rồi cũng không ra khỏi cửa. Nghe nói người đó là do đích thân anh Tô yêu câu chăm sóc. Arthur vân luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày anh ta. Tôi nghe mọi người nói anh ta không cho phép ai đến gân hết. Hơn nữa vào nửa đêm hình như còn truyền đến âm thanh gào thét nữa. Cũng không biết có phải là tội phạm trốn trại đến chỏ chúng 1a tra tấn không nữa”
Một người khác lắc người, trầm giọng nói: “Nghe nói ngày nào cũng sẽ rút máu, thật tàn nhắn, cũng không biết phạm phải tội gì nữa: “Đừng nói nữa, nếu để người khác nghe thấy chúng ta nói chuyện này thì đoán chừng sẽ mất việc đó. Thôi quên đi, chuyện này chúng ta không biết gì cả, ít nghe ngóng lại đi.’ Người đàn ông phía trước nhanh chóng mặc quân vào, rùng mình vì lạnh.
“Anh nói xem cái thời tiết quái quý gì đây, lạnh rồi lại nóng. Tôi nghe nói Tam Liên có người bị cảm lạnh rồi”
“Phải không? Sự chênh lệch nhiệt độ ở đây rất lớn. Mau về thôi, còn phải đứng gác nữa. Ở đây gió lớn, đừng để cảm lạnh”
Hai người nhanh chóng rời khỏi đây.
Tống Dật Hiện khẽ nhíu mày, cả người gân như sắp đông cứng rồi, nhưng lời nói vừa rồi của hai người đó khiến anh ta có chút khó hiểu Người bọn họ nói là Diệp Ân Tuấn sao?
Diệp Ân Tuấn bị anh Tô đưa đến?
Anh Tô là ai?
Người khác không biết chứ sao Tống Dật Hiên lại không biết được?
Đó là Tô Nam!
Tô Nam có liên quan gì với chỏ này, nghe nói mối quan hệ của anh ta và Trạm thủ trưởng rất đặc biệt, lẽ nào đây là địa điểm bí mật quan trọng gì đó của đế đô sao?
Vậy tại sao Tô Nam lại đưa Diệp Ân Tuấn đến đây?
Tống Dật Hiên có một bụng nghi vấn, nhưng bây giờ lại không có lời giải đáp.
Anh ta nhanh chóng bơi lên bờ, tranh thủ lúc không có người lấy quân áo sạch trong ba lô ra thay, lúc này mới thấy ấm hơn một chút.
Cái thời tiết quái quỷ!
Nếu không phải vì Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết thì anh ta đá không đến đây chịu tội rồi Tống Dật Hiên trong lòng phỉ báng, nhanh chóng đi về hướng doanh trại phía trước Anh ta không biết chính xác vị trí của Diệp Ân Tuấn là ở đâu, nên chỉ có thể dựa vào may mãn để đi tìm, nhưng hệ thống phòng thủ hông ngoại ở đây rất mạnh, Tống Dật Hiên mấy lân suýt chút nữa đã đụng phải Tổng Dật Hiên sợ hãi toát mồ hôi lạnh Đột nhiên một nhóm người đi về hướng bên này.
Tống Dật Hiên vội vàng núp đi, sau khi thấy những người này đi qua thì mới thở phào một hơi Địa hình ở đây quá phức tạp, đầu anh ta bị đụng hư rồi phải không? Sao anh ta lại đồng ý với thâng nhóc thối Thẩm Minh Triết đến đây tìm Diệp Ân Tuấn chứ.
Trước chưa nói Diệp Ân Tuấn có ở đây hay không, cho dù có ở đây thì ở một nơi rộng lớn như vậy đe tìm người lãm sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!