CHƯƠNG 461: NGHE KHÔNG HIỂU LÀ ĐÚNG RỒI
Thẩm Hạ Lan thấy Hoắc Chấn Đình như vậy, cũng không nhãn tâm trách cứ gì anh ta nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi tin là sự việc lần này không có quan hệ gì với nhà họ Hoäc. Bất kể nói thế nào, ai đều có thể hại tôi, nhưng nhà họ Hoắc thì không. Cho dù bà cụ Hoắc nhìn tôi không vừa mắt đi nữa, thì chắc cũng không muốn tận mắt nhìn tôi chết đâu, vậy nên chuyện này.
quả thật có chút kỳ lạ. Tôi bị bắt gần câu lạc bộ Hoàng Quan, nhưng lại đi đến tận câu lạc bộ của nhà họ Hoắc, mối liên hệ trong chuyện này là gì bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra được. Chỉ có thể nói anh không cần giữ gánh nặng lớn như vậy trong lòng đâu, bây giờ sức khỏe của tôi còn yếu, một số chuyện còn chưa thể nghĩ quá rõ ràng, đợi qua vài ngày cơ thể tôi tốt hơn một chút, tôi sẽ cùng anh điều tra”
Hoắc Chấn Đình nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhất thời có chút khó chịu.
“Nhà họ Hoắc thật sự có lỗi với cháu. Chú không có năng lực ngăn cản bà cụ làm những việc đó với cháu, càng không cách nào ngăn chặn Dư Khinh Hồng, còn để cô ta chạy thoát, bây giờ cháu lại thành bộ dạng này, nhưng cháu cứ yên tâm, chú đã sai người tìm kiếm tung tích của Nghê Nghê rồi, chỉ cần có bất cứ tin tức gì, chú đều sẽ…..”
“Nghê Nghê không có chuyện gì, con bé đã về nhà rồi”
Thẩm Hạ Lan không ngờ Hoäc Chấn Đình vẫn còn lo lắng về chuyện Thẩm Nghê Nghê.
Ban đầu lúc Diệp Ân Tuấn làm ra chuyện này, cô cũng cảm thấy đau lòng, có điều bây giờ đã không còn muốn truy cứu nữa rồi.
Hoắc Chấn Đình nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi hơi hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra được huyền cơ trong đó.
“Đây là một bàn cờ? Bàn cờ do Diệp Ân Tuấn dựng nên?”
“Đúng vậy, rất xin lỗi, đã để các anh phải bận lòng rồi?”
Trong chuyện này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cách làm của Diệp Ân Tuấn đúng là có hơi quá đáng, mà cô quả thật cũng nợ nhà họ Hoắc một lời xin lỗi.
Đúng vậy !
Nếu như Thẩm Nghê Nghê bị bắt cóc thật, thì sao Diệp Ân Tuấn có thể rời khỏi Hải Thành trong lúc ấy được chứ?
Nếu như không phải vì Thẩm Nghê Nghê bị bắt cóc, Thẩm Hạ Lan đương nhiên sẽ không tới nhà họ Hoäc gây chuyện, vậy thì Dư Khinh Hồng cũng sẽ không bại lộ, bà cụ Hoắc thậm chí đến khi chết cũng sẽ không biết vì sao sức khỏe của mình lại yếu đi.
Thế nên nếu nói phải trách cứ?
Hoắc Chấn Đình quả thật không trách được.
“Diệp Ân Tuấn cũng vì chuyện này mà rời khỏi Hải Thành sao?”
“Tôi không biết”
Thẩm Hạ Lan là không biết thật, kỳ thực cô căn bản không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì mà đáng để Diệp Ân Tuấn bất chấp không màng thứ gì rời khỏi Hải Thành.
Lam Tử Thất nghe đến mơ mơ hồ hồ, nhịn không được hỏi: “Hai người đang nói gì thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tớ nghe một câu cũng không hiểu vậy?”
“Nghe không hiểu là đúng rồi”
Thẩm Hạ Lan quả thật thích chết bộ dạng này của Lam Tử Thất.
Đơn thuần, chấp nhất, đối với bạn bè giúp đỡ không tiếc chút gì. Cô ấy như vậy thì biết càng ít sẽ càng tốt, cũng càng an toàn hơn.
Lam Tử Thất lại cảm thất bản thân giống như đồ ngốc vậy, ít nhiều có chút bất mãn.
Hoäc Chấn Đình hạ thấp giọng hỏi: “Chú chỉ là có chút khó hiểu, Diệp Ân Tuấn rốt cuộc làm thế nào mà có thể nội ứng ngoại hợp với người nhà họ Hoäc chúng ta để diễn ra vở kịch này vậy?”
“Nghe nói là vì một người tài xế của nhà anh.
Trong nhà anh ta có người mắc bệnh, đang cần tiền gấp, vì thế Diệp Ân Tuấn mới có thể năm được điểm này. Nói cho cùng, cách làm của anh ấy cũng không đường hoàng lắm, tôi ở đây thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi tới gia đình anh”
Thái độ xa lạ của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Đình có chút khó chịu.
Vốn dĩ là người thân cận nhất, mà bây giờ lại trở nên xa lạ như vậy, thậm chí so với Tống Dật Hiên cũng không bằng.
Hoäc Chấn Đình có chút thương cảm nói: “Là nhà họ Hoäc có lỗi với cháu, nhưng mà Hạ Lan, cháu là con cháu của nhà họ Hoắc chúng ta, mối quan hệ huyết thống này có cắt cũng không đứt được đâu”
“Được rồi, cậu Hoắc, rốt cuộc anh còn muốn nói cái này đến lúc nào nữa hả?”
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói cái gì, Lam Tử Thất đã không nghe nổi nữa rồi.
“Cái mà anh gọi là quan hệ huyết thống ấy, đều là đứng trên lập trường của các anh mà nói mà nghĩ mà làm, đã bao giờ anh đứng trên lập trường của Thẩm Hạ Lan để suy nghĩ chưa? Có phải anh cảm thấy mình oan ức lắm đúng không? Anh cảm thấy mình vẫn luôn nói giúp Hạ Lan, vẫn luôn tin tưởng Hạ Lan, thậm chí còn vì Hạ Lan mà tranh cãi với bà cụ Hoắc nhà các.
người nữa, anh cảm thấy mình làm đã đủ tốt đủ nhiều rồi đúng không?”
Lời Lam Tử Thất nói khiến Thẩm Hạ Lan lờ mờ đoán được cô ấy muốn nói gì tiếp theo, cô nhịn không được giật giật ống tay áo Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất lại giống như không cảm giác được gì, vẫn tiếp tục nói: “Anh thật sự cảm thấy mình làm như vậy là đủ rồi à? Nếu như anh thật sự xem Hạ Lan là họ hàng thân thích, nếu như cậu ấy là con gái của anh, anh sẽ làm trò để cho bà cụ Hoäc thu nhận Dư Khinh Hồng làm cháu nội như vậy sao? Ngay từ đầu, anh đã dung túng cho bà cụ Hoäc rồi. Còn nói cái gì mà anh đối với Hạ Lan là bảo vệ, là thương yêu chứ, nói cho cùng, người mà anh không bỏ được nhất, người mà anh quan tâm, lo lắng nhất chính là mẹ của anh thì có ! Nếu như lúc đầu anh có thể kiên định ngăn cản bà cụ Hoắc thu nhận Dư Khinh Hồng, thì còn xảy ra những chuyện sau này nữa hay sao? Nếu như từ đầu lúc Dư Khinh Hồng nhảy ra, anh bênh vực Hạ Lan, nói tất cả mọi chuyện cho bà cụ Hoắc, hơn nữa không để bà cụ Hoắc phát tiết tính tình ra, thì chuyện có còn phát triển đến trình độ như bây giờ hay sao? Bà cụ nhà anh từng bước từng bước bức ép Hạ Lan, anh ngoại trừ về nhà rống hai tiếng, thì còn làm gì nữa? Thế nên đừng bày ra cái bộ Hạ Lan rất vô tình, rất có lỗi với nhà họ Hoắc mấy người nữa đi, là nhà họ Hoắc các người ngay từ đầu đã không coi Hạ Lan như người nhà rồi !”
“Tử Thất I”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chắc cũng chỉ có người không sợ trời không sợ đất như Lam Tử Thất, mới dám ở trước mặt Hoắc Chấn Đình nói như vậy thôi.
Huống hồ bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì đâu chứ?
Cho dù Lam Tử Thất nói đều là sự thật đi nữa.
Hoắc Chấn Đình ngây ngẩn cả người.
Anh ta làm sao cũng không ngờ tất cả những việc mình làm, ở trong mắt người khác thế mà lại không nóng không lạnh, lại khó mà chịu nổi như thế.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy mình đã vì Thẩm Hạ Lan mà làm rất nhiều chuyện, thậm chí không tiếc ngỗ ngược với mẹ của mình, thế nhưng bây giờ nghe những gì Lam Tử Thất nói, anh ta mới đột nhiên nhận ra, dường như mọi điều Lam Tử Thất nói đều chính xác.
Ngay từ khi bắt đầu, anh ta đã không toàn tâm toàn lực bảo vệ Thẩm Hạ Lan rồi.
Cho dù anh ta biết Thẩm Hạ Lan phải chịu ấm ức, phải chịu oan khuất, nhưng trong lòng anh ta, mẹ mới là người chiếm cứ vị trí quan trọng hơn.
Lam Tử Thất nói rất đúng, nếu như ngay từ đầu anh ta kiên quyết không để mẹ mình tiếp xúc với Dư Khinh Hồng, có lẽ thật sự sẽ không xảy ra những chuyện sau này.
Thế nên Tiêu Ái cũng là vì quá đau lòng, quá thất vọng nên mới rời khỏi đây nhỉ?
Hoäc Chấn Đình đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng.
Anh ta như thế, nhà họ Hoäc như thế, thì còn mặt mũi nào kêu Thẩm Hạ Lan tiếp nhận nữa đây? Lại còn mặt mũi nào kêu Thẩm Hạ Lan tha thứ chứ?
Hóa ra tất cả đều là do bọn họ tự chuốc vạ vào thân, là bọn họ từng chút từng chút bào mòn nhiệt tình của Thẩm Hạ Lan với nhà họ Hoắc đến khi không còn Sót lại gì “Xin lỗi, Hạ Lan, xin lỗi cháu”
Hoắc Chấn Đình xấu hổ xin lỗi.
Thẩm Hạ Lan ngược lại không cảm thấy gì, dù sao đều đã là quá khứ rồi.
Cho dù không có nhà họ Hoắc, không có bà cụ Hoắc đi nữa, cô vẫn còn bà cụ Diệp thương yêu, vẫn còn ba mẹ Thẩm cưng chiều, thậm chí vẫn còn một người đàn ông như Diệp Ân Tuấn luôn đặt mình ở trong lòng mà.
Trên đời này vẫn còn có nhiều người yêu thương cô như thế, cô tội gì phải đau lòng khổ sở vì mấy người không yêu thương mình kia chứ?
“Cậu Hoäc nói đùa à, mọi thứ đều đã qua rồi, chỉ hy vọng sau này nhà họ Hoắc sóng yên biển lặng là tốt rồi”
Lời này của Thẩm Hạ Lan càng khiến Hoắc Chấn Đình thêm xấu hổ không còn cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.
“Chắc cháu cũng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, chú ra ngoài canh chừng cho cháu, có chuyện gì cứ tùy tiện gọi chú”
Hoắc Chấn Đình thật sự cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây thêm được nữa.
Thậm chí anh ta còn có cảm giác mặt mình đang nóng phừng phừng lên rồi.
Vẫn luôn yêu cầu Thẩm Hạ Lan phải trả giá, nhưng nhà họ Hoắc đã trả giá cái gì rồi?
Thẩm Hạ Lan trả giá còn ít hay sao?
Đã từng vì nhà họ Hoắc, vì bà cụ Hoắc mà bất chấp không màng gì hết, cuối cùng đạt đuợc cái gì?
Hoắc Chấn Đình đột nhiên phát hiện, nếu như anh ta là Thẩm Hạ Lan, có lẽ cũng sẽ vì nhà họ Hoắc như vậy mà đau lòng thất vọng đi.
Nhìn bóng dáng thất lạc của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan trừng Lam Tử Thất một cái, nói: “Cậu đấy, cái miệng này đúng là không tha người mà: “Cậu còn không nói cho bọn họ biết, thì bọn họ sẽ được đăng chân lân đẳng đầu đấy, có một số người, chính là nhìn không rõ tác phong hành vi của mình, tớ chỉ là có lòng tốt đánh thức anh ta thôi”
Lam Tử Thất rót một cốc nước ấm đưa cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan khựng lại giây lát, sau đó uống một ngụm.
Bạch Tử Đồng cho người đưa thuốc đến.
Trải qua chuyện của Tống Khinh Dao, Lam Tử Thất cực kỳ thận trọng, kiểm tra thuốc đưa đến xong, mới để cho Thẩm Hạ Lan uống.
Thấy cô lo lắng như thế, Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Cậu chăm sóc cho tớ như thế, tớ mà còn không khỏe lên nữa, thì thật có lỗi với cậu rồi”
“Đúng rồi đó ! Thế nên cậu phải mau chóng khóe lên đấy nhé. Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi một lát đi, sáng nay cậu gặp hơi nhiều người, nói hơi nhiều chuyện rồi đấy, không tốt cho việc dưỡng bệnh của cậu đâu: Lam Tử Thất nhìn nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, ít nhiều có chút đau lòng.
“Biết rồi, bà quản gia”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc Lam Tử Thất, quả thực cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
€ô uống thuốc, sau đó nằm xuống giường.
Thấy Thẩm Hạ Lan đã tốt hơn một chút, Lam Tử Thất mới đắp chăn cho cô, trèo lên giường cô ngủ.
Y tá riêng trông thấy một màn này, ít nhiều có chút lưỡng lự, nhưng vẫn cầm tấm chăn mỏng lên đắp cho Lam Tử Thất.
Lúc Bạch Tử Đồng đi kiểm tra phòng, trông thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Cô ta không khỏi dâng lên chút yêu thích đối với Lam Tử Thất.
Cô gái này còn thật sự nửa bước cũng không rời Thẩm Hạ Lan, nhìn ra được tình cảm của hai người họ cực kỳ tốt.
Lúc làm kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở mắt ra, trông thấy là Bạch Tử Đồng mới thở phào một hơi.
Thấy cô giật mình tỉnh giấc như thế, Bạch Tử Đồng có hơi đau lòng n ên ngoài đều là vệ sĩ của nhà họ Diệp cùng người nhà họ Hoắc, cô không cần phải như vậy đâu, yên tâm nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi không đầy đủ thì sức khỏe của cô không tốt lên được đâu”
“Không sao”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng kiên cường giữa hai chân mày lại khiến Bạch Tử Đồng có chút bội phục.
Những cô gái bình thường rơi vào tình cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, oan ức, nhưng cô ta lại chưa từng trông thấy Thẩm Hạ Lan tỏ ra oan ức chỗ nào, mà ngược lại, trạng thái của cô ấy dường như còn rất tốt, tâm tình cũng rất tích cực nữa.
“Trạng thái của cô như vậy rất tốt, người bệnh quan trọng nhất chính là tâm thái. Nếu như tâm thái tốt, bệnh tình có thế nào cũng không còn đáng sợ nữa”