CHƯƠNG 437: ANH CÓ CHUYỆN NHƯNG KHÔNG CHO PHÉP GIẤU EM
Trong lòng Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút vui vẻ.
Có lẽ điều ba Thẩm nói là đúng.
Diệp Ân Tuấn từ nhỏ cao cao tại thượng, lại là trai thẳng, khả năng thật sự không hiểu tâm lý của phụ nữ cũng không có gì là lạ.
Huống chi anh có thể hết lần này đến lần khác hạ thấp sự kiêu ngạo của mình đến cầu sự tha thứ của cô như thế, Thẩm Hạ Lan cảm thấy bản thân có lẽ nên dừng lại ở đây rồi.
Mặc kệ nói như nào, những điều ba Thẩm nói là đúng, Diệp Ân Tuấn mặc kệ nói thế nào, trên căn bản vẫn là vì suy nghĩ cho cô và tụi nhỏ.
Thẩm Hạ Lan không ngừng xây dựng tâm lý của mình, sau đó ấn nghe cuộc gọi của Diệp Ân Tuấn.
“Anh đi đâu rồi? Em gọi điện cho anh mà anh đều không nghe. Ba bảo anh tối về ăn cơm, anh bớt thời gian trở về.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở miệng, không cho Diệp Ân Tuấn cơ hội nói chuyện.
Diệp Ân Tuấn hơi sững ra.
Anh rõ ràng nghe ra được sự tha thứ trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan, tuy không có nói rõ, nhưng giọng nói và ngữ điệu vẫn đã thoải mái rồi.
Nếu như là không lâu trước đó, Diệp Ân Tuấn sẽ rất vui mừng, nhưng bây giờ, tâm trạng của anh có hơi nặng nề.
“Sợ rằng không được, anh phải đi công tác.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có hơi ngây ra.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Cô có hơi lo lắng.
Cứ cảm thấy mình là một người bị hại, trong chuyện Thẩm Nghê Nghê bị bắt cóc, cô cảm thấy chuyện Diệp Ân Tuấn làm quá đáng quá, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ, Diệp Ân Tuấn mỗi ngày công việc nhiều như vậy, cô lại giúp anh chia sẻ được bao nhiêu?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan không khỏi có hơi hổ thẹn.
Có lẽ bản thân thật sự quá để tâm đến một số thứ gì đó rồi.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Công ty đầu tư mạo hiểm ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, anh phải lập tức qua đó xử lý.”
“Cần phải đi bao lâu? Bắt buộc anh phải đích thân đi sao? Tống Đình đi không được sao?”
Thẩm Hạ Lan bây giờ thật sự không muốn rời ra Diệp Ân Tuấn.
Nói không ra cảm giác gì, chỉ là đột nhiên tách ra, khiến cô có hơi không quá quen.
Thật ra 5 năm trước, Diệp Ân Tuấn cũng chạy khắp trời nam đất bắc, cũng là người thường bay trên không. Chỉ là 5 năm sau sau khi bọn họ ở bên nhau, Diệp Ân Tuấn luôn túc trực ở bên cạnh cô, khiến cô đã quen với sự tồn tại của anh, lần này đột nhiên phải đi công tác, Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi hoảng.
Nếu như có thể, Diệp Ân Tuấn cũng không muốn rời xa Thẩm Hạ Lan, nhưng anh…
Anh nhìn bản thân của mình bây giờ, thấp giọng nói: “Chuyện này bắt buộc anh đích thân phải đi xử lý, cho nên khoảng thời gian này anh không ở bên cạnh em được, em phải cẩn thận một chút, anh sẽ nói với Tống Đình, người trong nhà đều nghe em điều động, em thích ở nhà họ Thẩm thì ở, nếu như muốn về nhà thì về nhà ở bên mẹ. Bây giờ cục diện bên ngoài rất loạn, em không có chuyện gì thì đừng ra khỏi cửa. Nếu như thật sự có chuyện gì, em có thể đi tìm Hoắc Chấn Đình, anh nghĩ anh ta sẽ không mặc kệ em, hoặc đi tìm Tống Dật Hiên cũng được. Người đó tuy có hơi không đáng tin, nhưng đối với em vẫn không tồi, chắc sẽ toàn tâm toàn ý giúp em.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói những điều này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhạy cảm phát giác được sự không ổn.
“Anh tại sao muốn nói như vậy? Phải đi rất lâu sao? Hay là chuyện bên đó rất khó xử lý? Anh không phải luôn không thích em và Tống Dật Hiên qua lại hay sao? Bây giờ em nghe thế nào lời của anh giống như là đang dặn dò gì đó thế? Diệp Ân Tuấn, anh có chuyện gì giấu em?”
Trực giác của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn có hơi sợ hãi.
“Không có chuyện gì, anh đây là phòng ngừa chu đáo, chuyện bên đó anh cũng không biết sẽ xử lý bao lâu, anh bảo đảm anh sẽ nhanh chóng trở về. Em đừng suy nghĩ nhiều. Nếu như có thể, em biết đó, anh sẽ không vào lúc này rời xa em và các con.”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như thế, bỗng khựng lại.
“Diệp Ân Tuấn, anh có chuyện nhưng không cho phép giấu em.”
“Anh có thể có chuyện gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn có hơi chột dạ.
Phụ nữ ở phương diện này có phải là cũng quá nhạy cảm một chút không?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút bất an, thấp giọng nói: “Chuyện của Nghê Nghê em hy vọng là lần cuối cùng. Em biết điểm xuất phát của anh là tốt, nhưng em cũng là một con người, là vợ của anh, không phải là vật phụ thuộc của anh, càng không phải là chim vàng anh của anh, em muốn cùng anh vượt qua sóng gió, cùng nắm tay nhau đi về phía trước anh hiểu chứ? Em muốn tham gia vào mọi chuyện của anh, em hy vọng vào lúc anh cần giúp đỡ nhất, là em ở bên cạnh anh, là em đi cùng anh. Chúng ta là vợ chồng, là một thể, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, em đều có quyền được biết. Diệp Ân Tuấn, anh tuyệt đối đừng có chuyện gì tiếp tục giấu em nữa!”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên khó chịu.
Anh rất muốn nói với Thẩm Hạ Lan tình trạng của bản thân hiện nay, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Chuyện bây giờ của Thẩm Hạ Lan quá nhiều rồi, hơn nữa tình trạng cơ thể của cô cũng không phải là quá tốt, không dễ gì chuyện của Thẩm Nghê Nghê khiến tâm trạng của cô thả lỏng, lại biết chuyện của anh chịu đựng được sao?
Diệp Ân Tuấn không ngừng nói với mình ở trong lòng, đây là lần cuối cùng.
Chỉ cần anh bình an vượt qua lần này, anh nhất định sẽ cùng Thẩm Hạ Lan sống thật tốt, sau này mặc kệ chuyện gì anh đều sẽ không giấu cô nữa.
“Em nghĩ cái gì thế? Anh có thể có chuyện gì giấu em chứ? Đừng suy nghĩ linh tinh. Anh là người như thế nào, em còn không biết sao?”
Diệp Ân Tuấn cố gắng khiến giọng nói của mình nghe như lúc bình thường.
Thẩm Hạ Lan tuy còn có hơi bất an, có điều lại thấp giọng nói: “Vậy anh nhất định đừng quá lao lực, có chuyện thì gọi điện cho em, đúng rồi, em vẫn là trở về thu dọn hành lý cho anh.”
“Không cần đâu, anh đã kêu Tiểu Tử thu dọn rồi, tình hình bên đó khá gấp, anh phải lập tức đi rồi, không kịp đến gặp em và các con. Em và tụi nhỏ phải bảo trọng.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có hơi tiếc nuối.
“Đợi một lát không được sao? Em đến sân bay tiễn anh.”
“Không cần đâu, anh đã ở sân bay rồi, sắp phải làm thủ tục lên máy bay rồi, em đến anh còn phải đợi em, bên kia không đợi được nữa rồi. Hạ Lan, chăm sóc bản thân cho tốt, tuyệt đối phải chăm sóc bản thân biết chưa? Bên phía nhà họ Hoắc em không có chuyện gì thì đừng tới, mặc kệ là Dư Khinh Hồng hay là bà cụ Hoắc, em đều không cần để tâm, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, em xem như không biết là được. Dù sao nhà họ Hoắc cũng không thích em, không cần dùng cái mặt nóng của em đi dán vào cái mông lạnh của bọn họ.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan lần nữa sững người.
“Anh có phải là đã biết cái gì rồi không?”
“Biết cái gì?”
Diệp Ân Tuấn hỏi ngược lại.
Thẩm Hạ Lan vội lắc đầu nói: “Không có gì, em chỉ là cảm thấy kỳ lạ, anh trước kia sẽ không nói với em như thế, cũng sẽ không để em đối với nhà họ Hoắc như thế.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, em nhìn xem thử bà cụ nhà họ Hoắc vì một Dư Khinh Hồng hồ đồ thành cái dạng gì rồi. Anh không hy họng khi anh không ở nhà em đến đó chịu ủy khuất. Nghe anh, chuyện của nhà họ Hoắc em đừng quản nữa?”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng vẫn không nói chuyện của bà cụ Hoắc với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn phải ra nước ngoài xử lý công việc, bản thân đã bù đầu rồi, anh bây giờ lại tỏ ra lập trường nói không hy vọng cô tham gia vào chuyện của nhà họ Hoắc, vậy thì cô nghe anh vậy.
Chỉ cần nói chuyện bà cụ Hoắc bị trúng độc cho Hoắc Chấn Đình, sau đó nhà bọn họ như thế nào không có liên quan tới cô.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đồng ý rồi, lúc này mới thở phào.
“Được, anh phải lên máy bay rồi, không nói nữa, trên máy bay không có tín hiệu, bên đó khả năng có khi lệch múi giờ, anh đến sẽ gọi điện cho em.”
“Ừm, anh đi đường thuận lợi. Có chuyện gì thì liên lạc với em.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên không lỡ rồi.
Sớm biết anh phải ra nước ngoài, phải đi công tác, hôm nay việc gì còn muốn gây nhau với anh chứ?
“Diệp Ân Tuấn.”
“Hửm?”
“Anh sau khi xử lý xong chuyện bên đó, chúng ta ta ngoài đi du lịch có được không? Anh từng đáp ứng em và các con, không thể nói mà không giữ lời.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ giống như một cô gái nhỏ, giọng nói làm nũng và không lỡ đó suýt nữa khiến Diệp Ân Tuấn không khống chế được.
“Được. Chuyện lần này giải quyết rồi, anh chắc chắn đưa em và các con ra ngoài chơi.”
“Chúng em đợi anh trở về.”
Thẩm Hạ Lan có hơi không lỡ cúp máy.
Trái tim của cô đột nhiên trống rỗng.
Sao đột nhiên đi công tác rồi, ra nước ngoài rồi?
Cô vừa rồi cũng quên hỏi Diệp Ân Tuấn đi nước nào, cũng không thể tính thời gian chênh lệch, chỉ có thể đợi Diệp Ân Tuấn liên lạc với cô rồi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình trở nên cô đơn rồi.
Cô không khỏi mỉm cười tự giễu.
Diệp Ân Tuấn chỉ là ra nước ngoài công tác, trước kia đâu phải chưa từng có, thế nào bây giờ ngược lại không thích ứng được chứ?
Cũng chẳng qua chỉ vài ngày mà thôi, anh sẽ rất nhanh trở về.
Thẩm Hạ Lan không ngừng an ủi chính mình, nhưng cứ cảm thấy có hơi bất an, loại cảm giác đó giống như có thứ gì dần mất đi.
Cô thầm tự mắng mình, khả năng gần đây suy nghĩ linh tinh nhiều rồi, cho nên mới có cảm giác như thế.
Bên Diệp Ân Tuấn sau khi cúp máy, Tô Nam nhìn anh, hỏi lại lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!