CHƯƠNG 429: ANH SẼ KHÔNG ÉP BUỘC EM
Lúc Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Minh Triết ngoắc tay ra hiệu với anh thì ít nhiêu cũng có chút do dự, nhưng mà anh vẫn đi tới.
“Làm gì?”
“Ba thật kém cỏi”
Thẩm Minh Triết không chút giấu giếm sự khinh thường của mình với Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn tức giận, hận không thể tóm tên nhóc này lại đánh cho một trận.
“Con giỏi thế thì nói ba xem làm sao để mẹ con nói chuyện lại với ba đi”
Diệp Ân Tuấn thực sự rất bế tắc.
Thà Thẩm Hạ Lan nháo với anh, cãi nhau với anh, còn hơn là bây giờ cứ im lặng không nói lời nào, còn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng mà, tất cả chuyện này đều do mình tạo ra, tự nhiên cũng không dám than phiền với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Nghê Nghê vừa ăn vừa nghe thấy tiếng thì thâm của hai ba con bọn họ, vội hỏi: “Tại sao mẹ lại làm lơ ba? Ba à, hai người cãi nhau à?”
“Đi ăn bánh bánh dứa của em đi”
Thẩm Minh Triết đẩy cô bé ra.
Thẩm Nghê Nghê tức giận bỉu môi, nhưng cũng không chen vào nữa.
Thẩm Minh Triết nói với Diệp Ân Tuấn: “Một lát nữa con sẽ làm như vây, ba phối hợp với con!”
Giọng nói của hai người rất nhỏ, Thẩm Nghê Nghê dựng lỗ tai lên nghe mà chỉ nghe được vài chữ, chân mày không kiêm được cau lại.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra, Diệp Ấn Tuấn đã trở lại phòng khách.
Anh ngôi trên ghế sô pha, nhìn Thẩm Hạ Lan bước ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó cũng không thèm nhìn anh một cái liên đi lên lầu.
“Hạ Lan, chúng ta nói chuyện đi.’ Diệp Ân Tuấn gọi Thẩm Hạ Lan lại.
Thẩm Hạ Lan dừng lại, nhưng lại không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Em hơi mệt, có gì nói sau đi.
Nói xong cô định đi lên lầu.
Đúng lúc này, Thẩm Minh Triết đột nhiên mở cửa ôm bụng ởi ra.
“Mẹ ơi, bụng con đau quá.
Sắc mặt Thẩm Minh Triết có chút khó coi, giọng nói như sắp khóc đến nơi.
Thẩm Hạ Lan có thể làm lơ Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không có cách nào làm lơ Thẩm Minh Triết, thấy con trai mình như vậy, cô liên hoảng sợ.
“Con sao rồi? Có phải vừa rồi ăn quá nhiều bánh bánh dứa không? Có muốn đi bệnh viện không?”
Thẩm Minh Triết rất hiếm khi bị bệnh, bây giờ thấy cậu bé bị như vậy nên Thẩm Hạ Lan không chút nghi ngờ.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đứng lên, chạy tới nói: “Để anh ôm Minh Triết, em bảo Tống Đình đi lái xe đi”
“Được!”
Lúc này Thẩm Hạ Lan cũng không so đo với Diệp Ân Tuấn nữa, cô nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Nghê Nghê bỗng bước ra khỏi phòng, nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ ơi, bọn họ lửa mẹ đó! Anh trai vốn đĩ không bị đau bụng! Vừa rồi con nghe thấy ba và anh ấy nói họ sẽ làm vậy để lừa mẹt”
Chân Thẩm Hạ Lan đã tới cửa phòng khách thì nghe thấy Thẩm Nghê Nghê nói như vậy, cô dừng bước chân lại, sau đó quay lại.
Lúc này Thẩm Minh Triết hận không thể đánh chết cái con bé Thẩm Nghê Nghê này.
Cậu bé giơ quả đấm với Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Nghê Nghê cũng lè lưỡi với Thẩm Minh Triết, làm mặt quỷ với cậu bé.
“Ai kêu anh cướp bánh bánh dứa của em, lại còn không cho em nghe.”
Thẩm Nghê Nghê làm bộ dáng tiểu nhân đắc ý.
Nắm đấm của Thẩm Minh Triết còn chưa kịp thu lại thì đã bị Thẩm Hạ Lan nhìn thấy.
Lúc này cậu bé còn đâu dáng vẻ bị đau bụng nữa?
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, lạnh lùng nói: “Anh dạy nó?”
“Không phải, anh…”
“Anh giỏi lắm! Ngoài chuyện lấy con nít ra làm mồi nhử thì anh còn biết làm gì nữa hả?”
Thẩm Hạ Lan không đợi Diệp Ân Tuấn nói xong thì khuôn mặt lập tức lạnh xuống, sau đó bước nhanh qua chỗ bọn họ.
“Mẹ, đây là ý của con, không liên quan gì đến ba, mẹ đừng trách ba”
Thấy Thẩm Hạ Lan thực sự tức giận, Thẩm Minh Triết nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn con trai, lạnh nhạt nói: “Thẩm Minh Triết, con giỏi lắm, bây giờ ngay cả mẹ cũng bị con lừa rồi”
“Không phải đâu, mẹ ơi, con chỉ không muốn thấy ba mẹ xích mích với nhau thôi, thật đấy”
Thẩm Minh Triết hiếm khi thấy Thẩm Hạ Lan như vậy.
Mẹ rất nghiêm tú!
c Cho dù trước đây cậu bé có làm sai chuyện gì thì Thẩm Hạ Lan cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.
Thẩm Minh Triết không khỏi có chút sợ hãi.
Diệp Ân Tuấn thấy không thể diễn được nữa nên nhanh chóng nói: “Minh Triết cũng là vì tốt cho chúng ta thôi, Hạ Lan, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện, thật sự, em hãy nghe anh giải thích đi mà”
“Nếu em không nghe thì sao? Có phải anh sẽ tiếp tục mang con ra uy hiếp em?”
Con ngươi Thẩm Hạ Lan nhìn thẳng vào mắt Diệp Ân Tuấn.
Trong mắt cô không có chút độ ấm, sự lạnh nhạt đó khiến Diệp Ân Tuấn có chút khó thích ứng.
Thẩm Hạ Lan một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý đó của anh giống như đã đột nhiên biến mất rồi, Thẩm Hạ Lan đang đứng trước mặt anh lúc này thật xa lạ, thật xa cách.
Rõ ràng là hai người gần trong gang tất, nhưng lại giống như xa tận chăng trời.
Cảm giác xa lạ này khiến cho Diệp Ân Tuấn nhất thời có chút không chịu nổi.
“Em biết anh sẽ không lấy trẻ con ra để uy hiếp em. Nếu em không muốn, anh sẽ không ép buộc em”
“Phải không? Vậy bây giờ anh đang làm cái gì đó? Bụng của Minh Triết thật sự có vấn đề sao? Hả?”
Giọng của Thẩm Hạ Lan không lớn, thậm chí còn không có cao độ, nhưng nó lại là giọng điệu khiến Diệp Ân Tuấn lo lắng nhất.
“Đúng, là anh không tốt, Minh Triết không có chuyện gì hết, anh thừa nhận, là anh và Minh Triết muốn khiến em lo lắng, sau đó em sẽ nói chuyện với anh, chuyện này là anh sai. Anh cũng thừa nhận chuyện của Nghê Nghê là anh một tay lên kế hoạch, gạt em là anh không đúng, nhưng… “
“Anh đã thừa nhận rồi thì có gì mà nhưng nhị nữa? Diệp Ân Tuấn, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn cãi nhau với anh, được chưa?”
Thẩm Hạ Lan vẫn không để cho Diệp Ân Tuấn nói hết.
Anh thừa nhận rồi!
Anh đã thừa nhận rồi!
Chuyện Thẩm Nghê Nghê bị bắt cóc là do anh một tay lên kế hoạch!
Như lời Tống Khinh Dao nói, anh đã lợi dụng việc cô lo lắng cho con gái mà đến nhà họ Hoắc, từ đó khiến Dư Khinh Hồng lo lắng, sau đó liên lạc với Tống Khinh Dao.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Diệp Ân Tuấn chính là Tống Khinh Dao!
Để tóm được Tống Khinh Dao, anh có thể lấy trẻ con ra làm mồi nhử, trơ mắt nhìn cô lo lắng, trơ mắt nhìn cô đến nhà họ Hoắc náo loạn.
Cô thừa nhận rằng đây có thể là cách nhanh nhất và tốt nhất để bắt được Tống Khinh Dao, nhưng cô biết là một chuyện, bị người ta lừa gạt là một chuyện khác, cảm giác làm bia nhắm khiến cô không thể chịu đựng được.
Bây giờ cô không muốn cãi nhau, không muốn cãi nhau trước mặt con cái, không muốn cãi nhau với Diệp Ân Tuấn, cô chỉ muốn tiêu hóa hết chuyện này dần dần.
Nếu một ngày nào đó tiêu hóa xong rồi, có lẽ cô sẽ nói chuyện lại với Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ cô không thể bình tĩnh thảo luận bất cứ điều gì với Diệp Ân Tuấn nữa.
Thấy Thẩm Hạ Lan kiên quyết như vậy, tất cả lời nói của Diệp Ân Tuấn đều bị kẹt trong cuống họng.
Thẩm Hạ Lan nhấc chân rời đi, lần này Diệp Ân Tuấn không ngăn cản cô.
“Mẹ!”
Thẩm Minh Triết đột nhiên có chút bất an.
Cậu bé chỉ muốn bọn họ làm hòa thôi, nhưng vì sao bây giờ lại cảm thấy mình càng làm càng tệ thế này.
“Ba, có phải con đã làm sai rồi không?”
Giọng nói Thẩm Minh Triết không lớn, lần đầu tiên cậu bé lộ ra dáng vẻ bất lực như vậy trước mặt Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn con trai, lắc đầu nói: “Không phải, là do ba đã làm gì sai liên lụy đến con”
“Hình như mẹ rất tức giận”
“Mẹ con sẽ không giận con đâu, yên tâm đi”
Diệp Ân Tuấn biết, đứa bé này chiếm một vị trí rất lớn trong lòng Thẩm Hạ Lan, cô có thể lơ mình cả đời, nhưng cô sẽ không không quan tâm thằng bé.
Thẩm Hạ Lan đi lên chưa được bao lâu thì mang hành lý đi xuống.
“Em muốn đi đâu?”
Diệp Ân Tuấn bỗng thấy hoảng Sợ.
Thẩm Hạ Lan vẫy tay với Thẩm Nghê Nghê bên cạnh, nói: ‘Em đưa Nghê Nghê về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.
Em nghĩ anh đã bắt được Tống Khinh Dao, cũng đưa tin lên các phương tiện truyền thông rồi. Xì căn đan liên qua đến em chắc cũng lắng xuống rồi. Bây giờ người ở Hải Thành cũng không quá gay gắt với em nữa. Ba mẹ em vì chuyện này mà rất lo lắng, em cũng nên về nhà an ủi bọn họ”
Mặc dù những lời này rất hợp lý, nhưng Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang muốn tránh mình.
Giữa bọn họ vì chuyện này mà xuất hiện khoảng cách.
“Hạ Lan, không phải anh không cho em đi, chỉ là bây giờ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, bây giờ em đi sẽ không an toàn”
“Khi nào thì an toàn? Ở lại đây sẽ an toàn? Ở nhà họ Diệp sẽ bình yên vô sự sao? Em chỉ về thăm ba mẹ thôi, yên tâm đi, em sẽ không mang Nghê Nghê bỏ đi đâu”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì kéo hành lý muốn dẫn Thẩm Nghê Nghê đi.
Thẩm Minh Triết ôm đùi Thẩm Hạ Lan, khóc nói: “Mẹ ơi, con sai rồi, con không nên hùa với ba lừa mẹ. Nếu mẹ tức giận thì đánh con mắng con đi, mẹ đừng đi có được không? Đừng rời xa conl”
Vừa nói, những giọt nước mắt của cậu bé lại rơi xuống khóe mắt, cậu bé khóc rất thương tâm.
Thẩm Minh Triết không phải là đứa trẻ thích khóc, có thể thấy được cậu bé thực sự bị Thẩm Hạ Lan dọa sợ.
Nhìn thấy con trai mình như vậy, †âm trạng Thẩm Hạ Lan cũng rất khó chịu.
Cô quỳ xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thẩm Minh Triết, nhỏ giọng nói: “Mẹ không giận con, mẹ thực sự chỉ muốn về thăm bà ngoại con thôi.
Con lo lắng cho mẹ, mẹ cũng lo lắng cho mẹ của mình. Con không phải Nghê Nghê, con biết mẹ gần đây đã chịu đựng những gì, bà ngoại không biết chuyện còn đang lo lắng ở nhà, nếu mẹ không về, bà nhất định sẽ rất lo lắng.
Ngoan nào, mẹ đâu phải không trở lại nữa, hơn nữa, nhà bà ngoại cách đây rất gần, nếu nhớ mẹ, con có thể đến nhà bà ngoại gặp mẹ mà”
“Nhưng đó là nhà của bà ngoại, không phải của chúng ta. Mẹ không ở nhà, nhà này cũng không còn là nhà nữa”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến mũi Thẩm Hạ Lan ê ẩm.
“Không phải đâu, mẹ sẽ trở lại nhà, bà nội đã già rồi, nếu mẹ đưa con và Nghê Nghê đến nhà bà ngoại thì một mình bà nội sẽ rất cô đơn. Ngoan nào, con là con trai bảo bối của mẹ, mẹ yêu con.
Thẩm Hạ Lan thực sự cũng muốn đưa Thẩm Minh Triết đi cùng, nhưng bà cụ Diệp tốt xử với cô rất tốt, nếu cô mang cả hai đứa đi thì bà cụ Diệp chắc chắn sẽ rất buồn.
Bây giờ cô đưa con gái về thăm ba mẹ, còn ở lại mấy ngày, xem xem đến khi nào mình có thể tiêu hóa hết chuyện này.
Thẩm Minh Triết nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì đã biết Thẩm Hạ Lan đã đưa ra quyết định rồi.
Cậu bé nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan nói: “Mẹ ơi, mẹ đi thăm bà ngoại rồi sẽ trở về, đúng không?”