CHƯƠNG 428: LÃO DIỆP THẬT KÉM CỎI.
“Nghê Nghê!”
Cô cảm thấy mình giống như đang năm mơ mơ vậy, nhưng cảm giác trong tay lại chân thật như vậy, chân thật đến mức vô cùng kích động.
Ngược lại Thẩm Nghê Nghê lại bị Thẩm Hạ Lan dọa sợ.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ làm con đau”
Mặc dù Thẩm Nghê Nghê không giãy giụa, nhưng giọng nói có chút nức nở.
Thẩm Hạ Lan vội vàng buông cô bé ra.
“Xin lỗi, xin lỗi, là mẹ không tốt, đau sao? Để mẹ xem xem”
Thẩm Hạ Lan vội vàng buông Thẩm Nghê Nghê ra, nhưng vẫn thận trọng, vô cùng căng thẳng.
Thẩm Nghê Nghê đã rất lâu không thấy Thẩm Hạ Lan như vậy.
Trước đây lúc cô bé từ phòng phẫu thuật đi ra, Thẩm Hạ Lan cũng kích động như vậy, nhưng bây giờ cô bé khỏi rồi, sao còn như vậy chứ?
Nhưng Thẩm Nghê Nghê cảm thấy trong khoảng thời gian này Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt với mình, lúc này xem ra tâm trạng tốt hơn rất nhiêu.
Cô bé cười vô cùng xán lạn.
“Con không sao, không có yếu đuổi như vậy. Mẹ, con rất tốt! Không tin thì mẹ xem đi!”
Thẩm Nghê Nghê vì muốn chứng minh thân thể mình rất tốt, vội vàng từ trong lòng Thẩm Hạ Lan chui ra, nhảy ở trên giường.
“Mẹ xem đi, mẹ xem đi, có phải con đã mạnh hơn rất nhiều?”
Thấy khuôn mặt ngây thơ, xán lạn của con gái, nhớ đến dáng vẻ ốm yếu của cô bé trước đây, trong lòng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy chua xót.
“Ừ, con gái của mẹ khỏi rồi, con gái của mẹ là thiên sứ xinh đẹp nhất”
Thẩm Hạ Lan nói, cố gắng kìm nước mắt xuống.
Trẻ con cái gì cũng không biết, bây giờ như thế này cũng rất tốt. Cô không cần thiết để con biết những lo lắng của mình và âm mưu giữa những người lớn với nhau.
Thẩm Nghê Nghê thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, vui vẻ nói: “Mẹ là tốt nhất, mẹ cũng rất xinh đẹp! Tương lai con trưởng thành có phải cũng sẽ xinh đẹp như mẹ?”
“Con sẽ còn xinh đẹp hơn mẹ”
Thẩm Hạ Lan không chút ngân ngại khen ngợi con gái mình.
Ai mà biết được cảm giác mất đi mà có lại được lúc này của cô.
“Thật sao? Con sẽ xinh đẹp hơn mẹ thật sao? Vậy tương lai chắc chắn con sẽ tìm một người bạn trai giống như ba có đúng không?”
Biểu cảm nghiêm túc của Thẩm Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan bật cười.
“Con mới bao nhiêu tuổi? Biết cái gì là bạn trai không?”
“Con biết chứ, con muốn anh Tiêu làm bạn trai của con”
Thẩm Nghê Nghê nói xong, liên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan, khuôn mặt nghiêm túc hỏi: “Mẹ, có thể không?”
“Anh Tiêu? Anh Tiêu nào?”
“Chính là anh Tiêu cùng con đi công viên lân trước đó, anh Tiêu Dật!”
Lời nói của Thẩm Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút ấn tượng.
Nhưng lần trước nghe nói chính là đứa bé Tiêu Dật này đã lừa Thẩm Nghê Nghê đi, khiến Diệp Ân Tuấn phải đi tìm kiếm, suýt nữa đã đăng thông báo người mất tích.
Thẩm Hạ Lan chưa gặp đứa bé này, nhưng có thể khiến Thẩm Nghê Nghê mê mẩn thành cái dạng này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
Con gái là của mình, mới nhỏ như vậy, cô không muốn bị đứa nhỏ khác lừa đi.
“Nghê Nghệ, nói cho mẹ nghe hai ngày nay con ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên chuyển chủ đề.
Thẩm Nghê Nghê không biết tại sao Thẩm Hạ Lan lại hỏi mình như vậy, nhưng vẫn trả lời: “Chú Tống đưa con đến nhà bà ngoại. Hai ngày nay con ở chỗ bà ngoại”
“Bà ngoại?”
Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ, làm thế nào cô cũng không nghĩ đến Diệp Ân Tuấn lại đưa Thẩm Nghê Nghê đến nhà mẹ Thẩm.
“Đúng vậy. Ba nói ông bà ngoại rất nhớ con, muốn con qua ở cùng hai ngày, anh trai quá ồn, không cần anh ấy.
Mẹ, con rất nghe lời, con ăn cơm cùng bà ngoại. Hai ngày nay bà ngoại vô cùng vui vẻ”
Thẩm Nghê Nghê ngoan ngoãn, thành thật nói.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới an tâm.
“Vậy sao? Ông bà ngoại vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe ạ, chỉ là con nghe thấy bà ngoại nói bà rất nhớ mẹ. Gần đây có phải mẹ rất bận? Nếu như không bận, có thể về thăm bà ngoại. Bà ngoại và ông ngoại ở nhà rất buồn chán”
Thẩm Nghê Nghê giống như một bà cụ non nói.
Thẩm Hạ Lan lập tức gật đầu.
“Được, đợi có thời gian mẹ đưa con đến nhà bà ngoại chơi”
“Vâng ạ!”
Thẩm Nghê Nghê cười vui vẻ.
Hai mẹ con bọn họ rất lâu không nói chuyện vui vẻ với nhau như vậy.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này thật sự rất quý giá.
“Nào, mẹ ôm con”
Thẩm Hạ Lan đưa hai tay về phía Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê vội vàng bước về phía trước, nhưng lại có chút do dự.
“Ba nói sức khỏe mẹ không được tốt, dặn con không được làm mẹ mệt.
Mẹ, con có thể ôm mẹ không?”
“Có thể! Mẹ cũng không yếu đuối như vậy”
Thẩm Hạ Lan nhìn con gái mình hiểu chuyện như vậy, trong lòng cảm thấy chua xót.
Trước đây sức khỏe của Thẩm Nghê Nghê không được tốt, sự quan tâm của cô với cô bé vô cùng nhiều, vì vậy mà lơ là Thẩm Minh Triết. May mà Thẩm Minh Triết rất hiểu chuyện, nhưng vẫn cảm thấy thiếu nợ con trai.
Bây giờ về nhà họ Diệp, sức khỏe của Thẩm Nghê Nghê đã tốt hơn, việc của Thẩm Hạ Lan lại nhiều hơn. Suy nghĩ một chút gần đây thời gian cô ở cùng các con quả thật quá ít.
Thẩm Nghê Nghê nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, trực tiếp bổ nhào vào lòng cô.
“Mẹ!”
Giọng nói ngọt ngào của cô bé dường như chính là nốt nhạc đẹp nhất trên thế giới này, nghe thấy vậy trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên ấm áp.
Diệp Ân Tuấn không biết đi vào từ lúc nào, lúc nhìn thấy cảnh này, tâm trạng có chút phức tạp.
Không ai hiểu tâm trạng của Thẩm Hạ Lan hơn anh.
“Tống Đình mua bánh dứa mà Nghê Nghê thích ăn nhất, hay là đi xuống cùng nhau ăn một chút?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn thu liễm vài phần.
Thẩm Nghê Nghê thờ ơ, vô ý, đương nhiên không nhìn ra biểu cảm của Thẩm Hạ Lan có sự thay đổi, vừa nghe thấy có bánh dứa để ăn, lập tức vô cùng vui vẻ.
“Con muốn ăn, con muốn ăn! Mẹ con muốn ăn bánh dứa!”
Sự vui vẻ của cô lan tỏa đến cả Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười dịu dáng nói: “Được, chúng ta đi xuống ăn”
Nói xong cô không thả Thẩm Nghê Nghê ra, mà ôm cô bé xuống giường, đi giày, đi thẳng ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn thấy có chút dùng lực, không khỏi đưa tay về phía trước.
“Để anh bế cho”
“Không cần”
Thẩm Hạ Lan không để lại dấu vết đi ngang qua, trực tiếp quẹt qua cánh tay của Diệp Ân Tuấn.
Sự xa cách không chút dấu vết nào khiến Diệp Ân Tuấn sững sờ, hai cánh tay kia vẫn đang đưa lên ở trong không trung, có chút ngượng ngùng.
“Nghê Nghê gần đây có chút nặng, cơ thể của con bé vừa khỏe lại, vẫn để anh..”
“Em vẫn chưa yếu đuối đến mức không ôm được con gái của mình”
Thẩm Hạ Lan không đợi Diệp Ân Tuấn nói xong đã lên tiếng.
Cho dù Thẩm Nghê Nghê có không nhạy bén đi nữa, thì lúc này cũng cảm nhận được sự không đúng giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
Cô bé trộm nhìn Thẩm Hạ Lan, phát hiện sắc mặt của mẹ rất khó coi.
Sự vui mừng vì được ăn bánh dứa lúc nãy đột nhiên thu lại.
“Mẹ, mẹ và ba cãi nhau sao?”
Thẩm Nghê Nghê nhỏ tiếng hỏi.
Thẩm Hạ Lan thấy đã dọa tới con, vội vàng cười nói: “Không có, chỉ là quá lâu mẹ không bế con, chỉ muốn thân thiết với Nghê Nghê hơn một chút.
Thế nào? Bây giờ có ba rồi là không cần mẹ nữa đúng không?”
“Không phải, Nghê Nghê yêu mẹ nhất!”
Thẩm Nghê Nghê vội vàng ôm lấy cổ Thẩm Hạ Lan, khuôn mặt nũng nịu nói.
Thẩm Hạ Lan cười ôm con xuống dưới tầng, không thèm liếc nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng hai mẹ con bọn họ, biết bây giờ mình làm gì cũng không thể cứu vãn, chỉ có thể từ từ rồi nói.
Sau khi xuống tầng, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Thẩm Minh Triết ngồi trên sofa ăn bánh dứa.
Trước đây cậu bé không hề thích ăn, bây giờ cũng không biết tại sao, hình như đặc biệt thích ăn, thấy vậy, đôi mắt Thẩm Nghê Nghê đột nhiên trừng lớn.
“Anh! Bỏ bánh dứa của em ra, để cho eml”
Cô bé vùng vây nhảy khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Lan, chạy về phía Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết lại cầm túi bánh dứa lên, sau đó bỏ chạy.
“Anhl”
Thẩm Nghê Nghê không làm nữa, đuổi theo cậu bé.
Thẩm Hạ Lan thấy vậy, lập tức nói với Thẩm Minh Triết: “Minh Triết, con nhường em một chút, để lại cho con bé một chút”
“Đúng vậy, em là em gái của anh mài”
Chân của Thẩm Nghê Nghê ngắn không đuổi kịp Thẩm Minh Triết, tức giận nhảy lên.
Thẩm Minh Triết vừa nhét vào miệng vừa nói: “Anh cũng chỉ sinh sớm hơn em có 5 phút, cái gì cũng phải nhường cho em? Có bản lĩnh thì em giành lại đi!”
“Hừ! Anh trai xấu xa! Anh trả bánh dứa cho eml”
Thẩm Nghê Nghê vì bánh dứa mà xem như tính sổ với Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết vội vàng chạy về phía phòng của Thẩm Nghê Nghê.
Thấy Thẩm Minh Triết chạy về phòng mình, Thẩm Nghê Nghê đột nhiên cảm thấy vui mừng.
“Anh trai ngốc, anh không chạy thoát đâu! Hừi”
Cô bé vội vàng đuổi theo.
Hai đứa bé chạy vào phòng, Thẩm Minh Triết không biết cố tình hay vô tình, giơ chiếc chân nhỏ ra, cửa phòng “ầm” một tiếng lập tức đóng lại.
“Bánh dứa của em “Xuyt…”
Thẩm Nghê Nghê chạy lên trước là vì muốn giành bánh dứa, Thẩm Minh Triết trực tiếp nhét túi bánh dứa cho cô bé, còn ra hiệu cho cô bé trật tự ăn bành, còn mình rón rén đi đến bên cửa, dán tai lên cửa nghe trộm gì đó.
“Anh, anh làm gì vậy?”
Thẩm Nghê Nghê thấy Thẩm Minh Triết như vậy, không nhịn được hỏi một câu.
“Đừng nói chuyện, ăn bánh dứa của em đi”
Giọng nói của Thẩm Minh Triết không lớn, vẫn luôn để ý đến động tĩnh ở bên ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút cứng nhắc.
Tống Đình không phải là người không có khả năng quan sát, lúc này vội vàng nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra bên phía công ty đầu tư mạo hiểm còn có chuyện phải xử lý, Diệp tổng, mợ chủ, tôi đi trước đây”
Nói xong, cũng không đợi Diệp Ân Tuấn nói gì, trực tiếp quay người rời đi.
“Hạ Lan, em nghe anh nói, chuyện của Nghê Nghê…”
Diệp Ân Tuấn vội vàng bước lên phía trước, nhưng vẫn chưa kịp nói gì, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói: “Bụng em có chút không thoải mái, em đi vệ sinh”
Nói xong, cô trực tiếp rời khỏi bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn muốn ngăn cản, nhưng dáng vẻ không quen đừng đến gần của Thẩm Hạ Lan lúc này khiến động tác của anh dừng lại, cứ như vậy trơ mắt nhìn Thẩm Hạ Lan đi vào nhà vệ sinh, hơn nữa còn khóa cửa lại.
Khóa cửa rồi!
Khóe miệng Diệp Ân Tuấn đột nhiên giật giật.
Cô đang muốn đề phòng anh?
Nhưng bọn họ là vợ chồng mà!