CHƯƠNG 362: NHÀ HỌ HOẮC NUÔNG CHIỀU CHÁU CÁI GÌ
“Con ăn chậm thôi, nhìn xem con ăn sao mà miệng đầy dầu thế này!”
Thẩm Hạ Lan rút khăn giấy ra, định lau miệng cho Thẩm Nghê Nghê, nhưng Thẩm Minh Triết đã cầm lấy bắt đầu lau cho cô bé rồi.
Thấy con mình yêu thương nhau như thế, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cuộc đời mình đã mãn nguyện lắm rồi.
Sự bất mãn trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng đang dần tiêu tan.
“Lúc nãy hai người làm gì thế?”
Vì lúc nãy Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê, nên không khỏi tò mò hỏi.
Diệp Ân Tuấn chưa kịp trả lời, Thẩm Nghê Nghê đã bắt đầu tố cáo.
“Mẹ, ba là người xấu!”
Câu nói này của Thẩm Nghê Nghê đã đâm thẳng vào tim Diệp Ân Tuấn.
“Thẩm Nghê Nghê, con nói rõ ra xem nào!”
“Chuyện là thế này…”
Thẩm Nghê Nghê hùng hổ nói: “Mẹ, con quen một anh trai tên là Tiêu Hằng, anh ấy mua đồ ăn ngon, còn thổi sáo cho con nữa, nhưng ba vừa tới đã nói anh ấy là người xấu, còn phê bình người ta nữa.”
“Anh Tiêu Hằng là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì mơ màng, mà sắc mặt Thẩm Minh Triết cũng bắt đầu ảm đạm.
Diệp Ân Tuấn hơi buồn bực kể lại những chuyện lúc nãy.
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
“Chỉ vì một cây kem mà con đã có thể đi theo người mà mình không hề quen biết? Thẩm Nghê Nghê, bình thường mẹ dạy con thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nổi giận ngay.
Con bé này thật sự hư quá rồi!
Chỉ một cây kem đã có thể lừa gạt cô bé, giờ còn nói Diệp Ân Tuấn làm sai nữa, đứa trẻ này có vấn đề về IQ à?
Thẩm Minh Triết cũng sa sầm mặt, nhưng không nói gì.
Thẩm Nghê Nghê thấy Thẩm Hạ Lan cũng tức giận, mới rụt cổ lại nói: “Trông anh Tiêu Hằng không giống như người xấu.”
“Chẳng lẽ người xấu phải viết lên mặt à? Sao con biết cậu ta không phải người xấu!”
“Con biết anh ấy không phải người xấu!”
Thẩm Nghê Nghê vẫn mạnh miệng, chọc Thẩm Hạ Lan tức đến mức muốn gõ đầu cô bé ra xem thử bên trong đựng thứ gì.
Thấy Thẩm Hạ Lan tức như thế, Thẩm Minh Triết mới trầm giọng nói: “Mẹ, em ấy chỉ nhất thời bị người khác mê hoặc thôi, mẹ cứ từ từ dạy bảo em ấy. Từ nhỏ Nghê Nghê chưa được đi ra ngoài, nên lần đầu tiếp xúc sẽ khó tránh khỏi cảm thấy ai cũng là người tốt.”
“Không phải, anh, anh Tiêu Hằng thật sự rất đẹp trai, y như anh vậy. Hơn nữa anh ấy còn thổi sáo rất hay nữa.”
Thẩm Nghê Nghê còn chưa nói xong, Thẩm Minh Triết đã cầm đồ ăn trước mặt cô bé đi đổ thẳng vào xọt rác.
Hành động này của cậu bé đã làm Thẩm Nghê Nghê mơ màng.
“Anh, anh làm gì vậy?”
“Em bảo anh Tiêu Hằng của em mua cho em ăn đi, em ăn cơm nhà chúng ta, hưởng thụ sự nuông chiều mà ba mẹ dành cho em, để rồi giờ em vì một cậu bé mới gặp mặt lần đầu mà cãi lại ba mẹ, em còn ở bên chúng ta làm gì nữa?”
Thẩm Minh Triết nói rất hờ hững, thậm chí không có một chút tức giận, nhưng lại khiến Thẩm Nghê Nghê sợ hãi.
Cô bé nắm vạt áo mình, hơi tủi thân nói: “Anh, anh không thích em nữa ư?”
“Em thích chúng ta à? Thẩm Nghê Nghê, em ngẫm lại đi, từ lúc em bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện tới giờ, ai luôn ở bên giường chăm sóc em ngày đêm? Ai luôn đi phía sau săn sóc cho em? Là anh Tiêu Hằng đó à? Em chỉ gặp mặt người ta có một lần, đã vì cậu ta cãi lại ba mẹ mình. Em xem chúng ta là gì? Chúng ta tức giận là vì lo lắng cho em, nhưng có phải vì mấy năm qua chúng ta quá yêu thương, chiều chuộng em, nên em không biết mình họ gì nữa? Em xem người nhà em là người xấu, còn bé trai mới gặp lần đầu là người tốt, vậy em đi tìm cậu ta đi. Đi ngay đi!”
Một khi Thẩm Minh Triết trở nên nghiêm túc sẽ rất khuôn khổ, ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng hơi sợ hãi.
Cậu bé chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi!
Sao lại toát ra khí phách giống Diệp Ân Tuấn thế?
Thẩm Hạ Lan khẽ huých vào người Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Anh không quan tâm ư? Chúng ta cứ để mặc Minh Triết dạy bảo Nghê Nghê thế à?”
“Em cứ để thằng bé nói đi. Hôm nay quả thật Nghê Nghê đã làm sai, nếu sau này có người trông đẹp đẹp một tý mua đồ cho con bé, rồi con bé đi theo người đó, thì chúng ta biết đi đâu mà tìm? Con bé không nhận ra lỗi lầm của mình, mới thật sự là vấn đề lớn nhất.”
Diệp Ân Tuấn khẽ đáp lại.
Thẩm Nghê Nghê nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, nhưng không ai nói đỡ cho bé, hơn nữa giờ Thẩm Minh Triết còn nghiêm túc như thế, khiến cô bé nhất thời hoảng loạn.
“Anh!”
Cô bé vươn tay định nắm lấy vạt áo Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết lạnh lùng nhìn cô bé, làm Thẩm Nghê Nghê sợ hãi không dám hành động nữa, cô bé cắn môi, sắp khóc rồi.
Diệp Ân Tuấn đau lòng.
“Được rồi, được rồi, sau này chúng ta cứ từ từ dạy bảo là được.”
Diệp Ân Tuấn định đứng dậy bế Thẩm Nghê Nghê lên, thì thấy Thẩm Minh Triết đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
“Người xưa có câu con hư tại mẹ, ba, ba đang muốn làm mẹ à?”
Câu nói này đã khiến Diệp Ân Tuấn chết lặng tại chỗ.
Cảm giác bị con trai mình dạy bảo sẽ như thế nào?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng mình rất phức tạp.
Thẩm Nghê Nghê thấy Diệp Ân Tuấn không giúp được mình, thì nhất thời òa khóc.
“Em sai rồi, em xin lỗi, sau này em sẽ không như thế nữa.”
Thẩm Nghê Nghê khóc đến mức làm người khác thấy mà xót.
Thẩm Hạ Lan nhìn Thẩm Minh Triết.
Lúc này Thẩm Minh Triết mới một tờ khăn giấy đưa cho cô bé: “Em nhớ cho kỹ, dù là lúc nào, thì người nhà vẫn là quan trọng nhất. Mặc kệ tương lai em có ra ngoài bị người khác bắt nạt, thì vẫn còn người nhà làm chỗ dựa cho em. Chỉ có cô nhi mới không có người nhà, sách cũng chẳng giúp được em. Người khác có tốt thế nào, cũng không thể vì họ mà oán trách gia đình mình, biết chưa?”
“Em biết rồi.”
Thẩm Nghê Nghê khẽ run lên, lại không dám khóc lớn, làm người khác càng nhìn càng thấy xót.
“Được rồi, Minh Triết, Nghê Nghê biết sai rồi.”
Thẩm Hạ Lan cũng hơi sợ hãi, khi thấy con trai dạy bảo Thẩm Nghê Nghê, tương lai chắc chắn đứa bé này sẽ rất lợi hại.
Thẩm Minh Triết thở dài, kéo Thẩm Nghê Nghê ngồi xuống.
“Em muốn ăn nữa không?”
“Nữa ạ!”
Thẩm Nghê Nghê không hổ là đứa trẻ tham ăn, đã khóc thành như vậy rồi vẫn không quên ăn.
Diệp Ân Tuấn vội đứng dậy đi lấy một phần khác cho Thẩm Nghê Nghê.
Chuyện này xem như kết thúc tại đây, nhưng Diệp Ân Tuấn lại có nhận thức mới về Thẩm Minh Triết.
Quan niệm sống của đứa bé này rất đứng đắn, xem ra Thẩm Hạ Lan đã dạy dỗ rất tốt, hơn nữa cậu bé cũng có chủ kiến riêng của mình, sau này, nói không chừng tiền đồ của cậu bé còn rộng mở hơn anh nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Ân Tuấn rất nhẹ nhõm.
Cả nhà ăn xong lại chơi đùa một lát, đến khi hai đứa trẻ đều mệt rồi, Diệp Ân Tuấn mới lái xe chở họ về.
Lúc về trời đã sẩm tối, hai đứa trẻ đều đã ngủ rồi. Diệp Ân Tuấn thấy bọn trẻ đều ngủ say thì cười nói: “Em mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Không sao, em cũng không mệt lắm, hôm nay tụi trẻ vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.”
Hôm nay là ngày vui nhất của gia đình họ, nên trong lòng Thẩm Hạ Lan rất vui vẻ.
Lúc xe lái đến cổng biệt thự, Thẩm Hạ Lan thấy một bóng người đang đứng đó, thì không khỏi sửng sốt.
Tất nhiên Diệp Ân Tuấn cũng nhìn thấy người đó, nhưng không ngờ bà cụ Hoắc sẽ tới đây.
Anh hơi ngẩn người rồi trầm giọng nói: “Em dẫn tụi trẻ vào nhà trước đi, ở đây cứ để anh đối phó cho.”
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn tiếp xúc với người nhà họ Hoắc, chí ít là dạo này không muốn, nên gật đầu, nhưng không ngờ bà cụ Hoắc vừa thấy xe Thẩm Hạ Lan quay về, đã chặn trước đầu xe ngay.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Hoắc Chấn Đình vội kéo bà cụ Hoắc lại, mà Diệp Ân Tuấn cũng kịp thời đạp phanh xe, nhưng vẫn làm mọi người toát mồ hôi lạnh.
Dù Thẩm Hạ Lan đang tức giận, nhưng dưới tình huống này cô cũng không kịp nghĩ gì nhiều, mà xuống xe kiểm tra ngay.
“Bà có sao không? Có bị thương chỗ nào không ạ?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng như thế, thì không tiện nói gì.
Bà cụ Hoắc thấy Thẩm Hạ Lan xuống xe thì vẻ mặt đầy lạnh lẽo nói: “Cô vẫn để tâm đến chuyện bà già này chết hay sống à? Tôi tưởng cô đã độc ác đến mức không muốn nhận người thân nữa rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì chết lặng tại chỗ.
“Bà nói vậy là sao ạ?”
Hoắc Chấn Đình thấy bà cụ như vậy thì vội vàng ngăn cản.
“Mẹ, chuyện này vẫn chưa sáng tỏ mà, mẹ đừng tới đây trách tội Hạ Lan, tốt xấu gì mẹ cũng phải hỏi con bé một chút chứ.”
“Hỏi cái gì mà hỏi? Chẳng lẽ Khinh Hồng lại vu khống nó à?”
Bà cụ Hoắc vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan liền biết chắc chắn Dư Khinh Hồng lại nói gì đó trước mặt bà cụ.
Cô bắt đầu thu hồi mọi sự sốt sắng và lo lắng trên mặt mình, cảm thấy tim mình hơi nhói đau.
“Lời Dư Khinh Hồng nói thì bà xem là chân lý, còn cháu, thậm chí không có một cơ hội để phản bác khi đứng trước mặt bà, đúng không? Nếu đã như thế, bà còn tới đây làm gì? Cứ định thẳng tội cho cháu, rồi trục xuất cháu ra khỏi gia tộc là được, cần gì phải nói nhiều như thế.”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, bà cụ Hoắc nghe vậy thì càng tức hơn.
“Con nghe thử xem cô ta đang nói cái gì! Hạ Lan, cô là người nhà họ Hoắc chúng tôi, nhà chúng tôi đều là người biết báo đáp công ơn, chứ không lòng dạ độc ác như cô. Giờ cô làm chuyện sai trái, tôi làm bà nội, thì không thể dạy dỗ cô à? Cô suýt gây ra án mạng, ngộ nhỡ chuyện này truyền ra ngoài, cô có biết nó sẽ ảnh hưởng lớn thế nào không?”
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười khẩy đáp: “Cháu đã làm gì? Bà còn biết bà là bà nội cháu à? Sao cháu luôn cảm thấy bà là bà nội Dư Khinh Hồng thế? Bà cụ Hoắc, thật ngại quá, hôm nay cháu mệt rồi, nếu bà không còn chuyện gì khác, thì mời bà về cho, cháu phải về nhà!”
“Láo xược!”
Bà cụ Hoắc không ngờ Thẩm Hạ Lan lại biểu hiện như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!