CHƯƠNG 321: AI DÁM NỐI XƯƠNG CHO BÀ TA THÌ TÔI PHẾ NGƯỜI ĐÓ
Dương Tân chỉ cảm thấy các cơ trên người dường như đang run rẩy.
Anh ta trước giờ chưa nhìn thấy một người đàn ông vậy mà có thể ác với một phụ nữ như thế.
Sự tàn nhẫn đó giống như người trước mắt không phải là một người sống.
Thím Trương đau đến mức toát mồ hôi lạnh, một cánh tay đã gãy rồi.
“Diệp Ân Tuấn, súc sinh! Vì vợ của con, con vậy mà có thể ra tay với mẹ ruột của con, con không sợ xuống địa ngục sao?”
“Xuống địa ngục tôi cũng nhận, ai kêu tôi có một người mẹ độc ác tàn nhẫn như bà chứ? Một cánh tay này là vì đứa trẻ không có duyên đó của tôi muốn.”
Nói xong, mắt Diệp Ân Tuấn cũng không chớp trực tiếp giẫm bỏ một chân của thím Trương.
Thím Trương đau đớn gần như muốn ngất đi.
Vốn dĩ độc tố trong cơ thể chưa có loại bỏ, bà ta hoàn toàn dựa vào một cỗ ý chí mà chống đỡ, hiện nay thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Ân Tuấn khiến bà ta gần như sắp không thừa nhận được.
Diệp Ân Tuấn cũng không làm khó bà ta, nhàn nhạt nói: “Bà có thể ngất đi, có điều tôi bảo đảm, ngay sau đó bà sẽ tỉnh lại. Bởi vì cái chân này là cái giá phải trả cho việc bà đã từng tàn nhẫn đối xử với Minh Triết như thế.”
“Diệp Ân Tuấn, con giết mẹ đi!”
Thím Trương đột nhiên cảm thấy mình cho dù ác độc nữa, âm lãnh hơn nữa, cũng không so được với sự vô tình tàn nhẫn của Diệp Ân Tuấn.
Anh rõ ràng biết bà ta là mẹ của anh, vậy mà vẫn xuống tay được, điều này thật sự khiến thím Trương không có gì để mặc cả được.
Diệp Ân Tuấn bây giờ giống như một con ngựa hoang thoát khỏi trói buộc, căn bản không theo khống chế rồi. Nếu như Thẩm Hạ Lan còn ở đây, có lẽ còn có khả năng khiến anh dừng lại, nhưng bây giờ, đoán có là Đại La Kim Tiên đến cũng không thể ngăn cản Diệp Ân Tuấn.
Bà ta đột nhiên sụp đổ rồi.
Người phụ nữ này ở bất cứ lúc nào cũng đều không nhận thua, nhưng bây giờ vậy mà ở trước mặt con trái ruột của mình lại dọa vỡ mật.
Quả nhiên người độc ác vẫn phải để người độc ác dày vò.
Bà ta đau đớn đến mức cả người run rẩy, Diệp Ân Tuấn lại không hết nương tay, khi thím Trương sắp ngất đi, anh lại giẫm lên một cái chân khác của bà ta.
“Á!”
Tiếng la thảm thiết của thím Trương vang vọng ở dưới tầng hầm, nghe mà khiến người ta dựng tóc gáy, lại càng kinh sợ trong lòng.
Dương Tân thấy may mắn Diệp Ân Tuấn không phải là chủ mẫu của mình, nếu không anh ta chắc bị ám ảnh tâm lý rồi.
Diệp Ân Tuấn lại vẫn lạnh lùng nói: “Cái chân này là cái giá phải trả cho tất cả những chuyện bà làm với Nghê Nghê.”
“Diệp Ân Tuấn, con không bằng trực tiếp giết mẹ đi!”
Tiếng của thím Trương khó nhọc gào lên.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh nhạt nói: “Tôi đã từng nói rồi, có người muốn giữ mạng của bà, tôi không động vào được. Có điều có khi người sống so với người chết càng khó chịu. Ngày tháng sau này của bà phải dùng để sám hối rồi.”
“Con định gẻ gãy tay chân của mẹ phải không? Con tên khốn nạn này!”
Thím Trương gào lên, há miệng muốn cắn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn dường như sớm đã có phòng bị, trực tiếp bóp cằm của bà ta, vừa dùng sức, thím Trương cũng không hét ra được nữa.
Bà ta đau đớn thật sự hận không thể lập tức chết đi, đáng tiếc Diệp Ân Tuấn lại có thân thủ và lực đạo đủ khiến thím Trương duy trì tỉnh táo, điểm này mới là chỗ tinh diệu nhất.
Diệp Ân Tuấn chầm chậm nhìn thím Trương, cũng không gấp gáp phế một tay cuối cùng của thím Trương.
Anh ta lạnh nhạt nói: “Biết không? Hạ Lan là mạng của tôi, bà luôn mở miệng nói là mẹ ruột của tôi, nhưng bà lúc nào cũng muốn lấy đi mạng của tôi. Cho nên bà nói xem tôi bất hiếu trước, hay bà vô tình vô nghĩa trước hả? Ba tôi chết thế nào, mẹ tôi trúng độc như nào, bà cụ Hoắc sao đột nhiên trúng gió, tất cả mọi chuyện bà đều không muốn cho tôi một lời giải thích sao?”
Thím Trương ư ư ê ê muốn nói điều gì, nhưng chỉ có thể giống như phế nhân nằm thoi thóp trên đất.
Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng: “Ông trời tự có công đạo, bà đã làm chuyện gì, tóm lại sẽ có người trả lại cho bà. Hạ Lan những năm nay chịu nhiều khổ sở như thế, tôi đều luôn cho rằng 5 năm trước người nhằm vào cô ấy là Sở Anh Lạc, là Tống Khinh Dao, nhưng không lâu trước tôi mới biết, thì ra người lúc đầu hạ lệnh thiêu Thẩm Hạ Lan vậy mà là bà!”
Thím Trương tuyệt vọng nhìn Diệp Ân Tuấn, bà ta trước nay đều không ngờ mình có một ngày sẽ rơi vào trong tay của con trai mình, còn lại bị con trai của mình hành hạ thành cái dạng này.
Bà ta hối hận.
Hối hận lúc đầu khi sinh Diệp Ân Tuấn ra không có tận tay bóp chết anh!
Bà ta hối hận nhiều năm như vậy đối với Diệp Ân Tuấn vẫn còn tình mẹ con này, nhiều lần bỏ qua cho anh.
Mắt của thím Trương nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn giống như rắn độc, tuy nói không ra lời, nhưng ý bà ta muốn biểu đạt Diệp Ân Tuấn vẫn nhìn hiểu được.
“Hận tôi phải không? Cảm thấy không giết tôi chính là sự ban ơn lớn nhất với tôi, tôi lại không biết ơn, bây giờ vậy mà đối với bà như thế. Thím Trương, bà tự hỏi lòng mình, bà thật sự không có hạ thủ với tôi sao?”
Câu này Diệp Ân Tuấn hỏi rất khẽ, khẽ đến mức chỉ có anh và thím Trương có thể nghe thấy, có điều sắc mặt của thím Trương lại đột nhiên thay đổi.
“Sao hả? Cảm thấy tôi không thể biết sao? Lấy bản lĩnh hạ độc của bà, lấy địa vị và uy vọng ẩn giấu của bà ở nhà họ Diệp, bà cảm thấy tôi không thể phát hiện phải không? Đáng tiếc tôi không phải đồ ngốc. Bà cho tôi ăn gì, bà làm gì với thân thể của tôi, tôi biết rõ nhất, chẳng qua tôi luôn không biết người đó là ai, hiện nay cuối cùng cũng biết rồi, ông trời lại trêu đùa tôi như thế, người ra tay với tôi đó vậy mà là mẹ ruột của tôi.”
Diệp Ân Tuấn thê lương nói, nhưng lại cũng cười lạnh nói: “Mặc kệ bà làm gì với tôi, tôi cũng không thể đòi lại gì từ trên người bà, bởi vì bà là mẹ ruột của tôi, nhưng mọi chuyện bà làm với Hạ Lan, tôi nghĩ tôi phải từ từ tính với bà.”
Nói rồi, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngồi trên đất, dáng vẻ dường như muốn nói chuyện thâu đêm với thím Trương, vẻ mặt của thím Trương rất không bình tĩnh.
Nếu như bà ta có thể lựa chọn, bà ta bây giờ thật sự hận không thể mau chóng rời khỏi tên ác quỷ Diệp Ân Tuấn này.
Diệp Ân Tuấn lại mỉm cười nhìn bà ta mà nói: “Bà sợ cái gì? Bà làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như thế, bà có khi nào sợ? Bà biết Thẩm Hạ Lan khi ở Mỹ, Đường Trình Siêu nhìn trúng cô ấy, cho nên bà ở sau lưng hợp tác với Đường Trình Siêu, cung cấp thuốc cho Đường Trình Siêu đến mưu hại Nghê Nghê. Bà thậm chí lợi dụng tình cảm của Đường Trình Siêu đối với Hạ Lan, dẫn dắt Đường Trình Siêu từng bước từng bước đi vào trong kế hoạch của bà. Mặc kệ trong nước hay nước ngoài, bà đều có quan hệ, có đường đi, có kênh buôn bán của mình. Trước đây tôi đều luôn không biết tại sao, còn cảm thấy bà chỉ là người ở nhà họ Diệp nắm giữ một vài thế lực mà thôi, bây giờ xem ra, người đằng sau bà rất không đơn giản. Có điều bà cũng thành ra như này rồi, người đằng sau bà sẽ đến cứu bà không?’
Mắt của thím Trương bỗng trợn to.
Bà ta thế nào cũng không ngờ Diệp Ân Tuấn vậy mà có thể biết được nhiều như thế.
Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Có điều tất cả chuyện này không có liên quan tới tôi, người đằng sau bà là ai, bà tại sao muốn phá nhà họ Diệp, tôi đều không để tâm, thứ tôi để tâm chỉ có một người phụ nữ, đó chính là Thẩm Hạ Lan! Tôi đã từng nói với bà, cô ấy là mạng của tôi! Tôi không cho phép bất cứ ai lấy bất kỳ lý do gì làm tổn thương cô ấy. Hiển nhiên bà không có nghe lọt lời tôi nói, cho nên bây giờ bà phải trả giá!”
“Không!”
Nội tâm của thím Trương kêu gào, nhưng lại không ngăn cản được động tác của Diệp Ân Tuấn.
Tay anh nâng lên con dao hạ xuống trực tiếp cắt đứt cánh tay còn lại còn hoàn hảo của thím Trương.
Thím Trương cuối cùng không thừa nhận được mà ngất đi.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng đứng dậy, nói với Dương Tân ở một bên: “Khi bệnh viện nghiên cứu ra thuốc giải độc, trực tiếp thử thuốc trước trên người bà ta, nếu được thì cho mẹ tôi và bà cụ Hoắc dùng.”
“Được!”
Dương Tân rất ít toát mồ hôi lạnh, nhiệm vụ nhiều năm như vậy nhận cũng không ít, đã quen rất nhiều người đại gian đại ác, nhưng người giống như Diệp Ân Tuấn, anh ta vẫn là lần đầu cảm nhận được sợ hãi.
Từ khi bước vào, cảm xúc của Diệp Ân Tuấn dường như luôn không có dao động quá lớn, thậm chí khi phế tay chân của thím Trương, anh vẫn mang bộ dáng cười nhạt điềm nhiên.
Người như thế mới là người đáng sợ nhất!
Dương Tân vô thức liếc nhìn thím Trương!
Thím Trương không lâu trước còn kêu gào ầm ĩ, lúc này giống như một vũng bùn nhão nằm bệt trên đất.
“Diệp tổng, có nối xương cho bà ta không?”
Dương Tân vừa hỏi xong câu này thì bị ánh mắt của Diệp Ân Tuấn suýt nữa miểu sát rồi.
Anh ta cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi mình thật sự sắp tắt thở rồi.
“Ai nếu như dám nối xương cho bà ta thì tôi phế người đó.”
Câu này vừa nói ra, Dương Tân trực tiếp ngậm miệng.
Anh ta không muốn nghỉ hưu sớm như thế, sau đó ngồi xe lăn sống những ngày tháng còn lại.
“Tôi biết rồi, Diệp tổng.”
“Cho dù có người đến đón bà ta, cũng truyền lời của tôi, nói là Diệp Ân Tuấn tôi giữ lại một hơi thở cho bà ta, nhưng ai nếu như nối xương cho bà ta, thì không xong với Diệp Ân Tuấn tôi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đứng dậy rời khỏi.
Dương Tân nhìn bộ dạng xương lòi ra ngoài của thím Trương thì không khỏi rùng mình một cái.
Máu dưới thân bà ta không ngừng lan ra.
Dương Tân thật sợ bà ta sẽ chảy máu mà chết.
Nhưng hiển nhiên, Diệp Ân Tuấn không hề để tâm những điều này.
Anh ra khỏi tầng hầm, rút khăn tay ra lau tay, sau đó đi về phía phòng phẫu thuật của bệnh viện.
Bước chân của anh vẫn trầm ổn như thế, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng lại khiến người ta phải tránh né, không dám trêu chọc.
Khi Diệp Ân Tuấn trở lại phòng phẫu thuật, đèn của phòng phẫu thuật vẫn đang sáng.
Lam Tử Thất thấy anh quay lại, chỉ hơi ngẩng đầu liếc nhìn, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, toàn bộ tâm tư đều đặt vào đèn của phòng phẫu thuật.
Tống Đình dù sao là người phục vụ bên cạnh Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên bước tới hỏi: “Diệp tổng, anh có cần nghỉ ngơi một lát không?”
“Không cần.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!