CHƯƠNG 302: LÃO DIỆP ĐANG KHÓ CHỊU
Hai ba con chơi với nhau một hồi, sức lực của Diệp Ân Tuấn đã sớm không thể chống đỡ được nữa, lúc này mới bỏ Thẩm Minh Triết xuống đất.
Hứng thú chơi đùa của Thẩm Minh Triết vẫn còn chưa giảm, vẫn còn muốn chơi thêm một lát với Diệp Ân Tuấn, lại phát hiện sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi tái nhợt, vội vàng lo lắng hỏi: “Lão Diệp, ba không có chuyện gì đó chứ?”
“Rót cho ba một ly nước đi.”
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
Hiện tại sức khỏe này ngay cả chơi đùa một chút với con trai mà cũng không thể chơi đến cuối cùng, xem ra là anh phải nhanh chóng khỏe lại mới được.
Thẩm Minh Triết hiểu chuyện lập tức chạy đến rót cho Diệp Ân Tuấn một ly nước, nhưng mà vẫn còn lo lắng như cũ.
“Lão Diệp, không phải là lúc nãy con làm ba bị thương đó chứ?”
Cậu bé đưa cốc nước đến tay của Diệp Ân Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ bất an và áy náy.
Diệp Ân Tuấn sờ lên đầu của cậu bé, cười nói: “Đâu có đâu, là do ba không khỏe, đợi đến lúc ba khỏe rồi thì con với ba cùng đi rèn luyện sức khỏe nha, như thế nào?”
“Được ạ, ba yên tâm đi, con chắc chắn sẽ rèn luyện sức khỏe cho ba thật tốt, để cho đến lúc bảy mươi tuổi rồi cũng sẽ còn khỏe mạnh như vậy.”
Lời nói trẻ con của Thẩm Minh Triết lại để Diệp Ân Tuấn nở nụ cười một lần nữa.
“Bảy mươi tuổi hả, vậy thì ba già sớm rồi.”
“Không có đâu ạ, nhà họ Diệp chúng ta có nhiều tiền như vậy, chúng ta có thể phát triển công nghệ cao mà, đến lúc đó con sẽ phát minh ra một loại thuốc trẻ hóa để ba đi ra ngoài đứng cùng một chỗ với con, mọi người đều nói hai chúng ta là anh em với nhau.”
Thẩm Minh Triết nói say sưa.
“Cái thằng nhóc thối này, còn muốn làm anh em với ba nữa hả, hả?”
Diệp Ân Tuấn dùng sức vò vò cái đầu của cậu bé, sau đó uống nước vào.
Nước nóng làm thân thể của anh được thả lỏng một chút, ít nhiều gì cũng để anh khôi phục lại thể lực, nhưng mà anh chỉ ngồi ở bên giường, mà Thẩm Minh Triết thì ngồi xuống ở bên cạnh anh, hai chân thỉnh thoảng đung đưa qua lại.
“Lão Diệp, ba thật sự đưa Tiểu Thi đi rồi ạ?”
“Đúng vậy, dù sao thì cô ta cũng đã cứu được em gái của con, phần nhân tình này dù sau vẫn phải trả lại.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn không xem Thẩm Minh Triết như là một đứa nhỏ, anh vẫn đang dạy cách làm người cho cậu bé.
Thẩm Minh Triết nhẹ gật đầu rồi hỏi: “Nếu như sau này cô ta lại trở về bắt nạt mẹ của con thì sao đây?”
“Vậy thì không cần phải lưu tình nữa, nếu như đã trả ân tình xong rồi, thế thì chúng ta không còn bị người khác đòi hỏi.”
“Biết rồi ạ.”
Thẩm Minh Triết giống như là một ông cụ non gật gật đầu.
Cậu bé nhìn Diệp Ân Tuấn, lo lắng hỏi: “Lão Diệp, lúc nào chúng ta sẽ trở về bệnh viện quân khu vậy?”
“Sao vậy, chê ba phiền phức hả?”
Diệp Ân Tuấn cười hỏi.
Thẩm Minh Triết lại lắc đầu nói: “Thân thể lụi tàn này của ba, ba nhanh chóng giữ cho tốt đi, nếu không thì để cho một đứa nhỏ như con chăm sóc cho lớn nhỏ trong nhà, ba có cảm thấy xấu hổ không?”
“Con chăm sóc cho lớn nhỏ trong nhà hả? Thẩm Minh Triết, con xác định là con đang nói con đó à?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy là thằng nhóc thối này mà không bị chèn ép thì chắc lên tới tận trời.
Thẩm Minh Triết lại kiêu ngạo nói: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, nếu như không phải con thì ba với bà nội đều đã bị Tiểu Thi mê hoặc hết rồi, mẹ của con với lại em gái con còn không biết phải nhận khi dễ gì nữa đâu. Con nói chứ ba là một người đàn ông mà tại sao lại không tốt nhanh lên đi, Nghê Nghê còn muốn phải ra ngoài sân chơi nữa, hơn nữa con với Diệp Tranh cũng đã hẹn với nhau rồi, lúc đến khu vui chơi giải trí thì chúng con sẽ đi cáp treo, ai sợ trước thì tính là người đó thua.”
Nghe thấy những lời nói này của Thẩm Minh Triết, dường như Diệp Ân Tuấn nhìn thấy một khung cảm tốt đẹp.
Nhà họ Diệp bọn họ đã lâu lắm rồi không vui vẻ như vậy.
“Này thằng nhóc thối, làm giúp ba một chuyện.”
Diệp Ân Tuấn dùng cùi chỏ đụng đụng vào cánh tay của Thẩm Minh Triết.
“Có chuyện gì vậy ạ, có lợi ích gì không?”
Thẩm Minh Triết giống như là một tên trộm mà nhìn Diệp Ân Tuấn.
“Con muốn có lợi ích gì, giúp ba con làm việc mà con cũng muốn có lợi ích nữa hả?”
Toàn bộ Hải Thành, ngoại trừ Thẩm Minh Triết thì e là không có ai dám kì kèo mặc cả với Diệp Ân Tuấn như vậy.
Thẩm Minh Triết lại nói như vẻ đương nhiên: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, con đâu có trách nhiệm phải giúp ba đâu.”
“Được rồi nói đi, con muốn lợi ích gì.”
“Có thể cho con một ít tiền được không?”
Thẩm Minh Triết vừa nói như vậy, Diệp Ân Tuấn sững người một lúc.
Nhà họ Diệp không thiếu tiền, nhưng mà dù sao Thẩm Minh Triết cũng chỉ là một đứa nhỏ, đúng là trên người sẽ không có quá nhiều tiền.
Yêu cầu như vậy để Diệp Ân Tuấn ngớ ra một lúc.
“Con cần tiền làm cái gì, muốn cái gì thì cứ nói với ba, để ba mua cho con.”
“Không cần đâu, con muốn tự mình mua cho mẹ.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết đột nhiên để Diệp Ân Tuấn nhớ đến đã sắp đến sinh nhật của Thẩm Hạ Lan.
Bắt đầu từ lúc kết hôn có vẻ là cho đến bây giờ anh đều không tổ chức sinh nhật cho cô, bây giờ cô đã gả cho anh tám năm, lại cách xa nhau năm năm, đối với Thẩm Hạ Lan, anh thiếu cô rất nhiều thứ!
“Con muốn mua quà sinh nhật cho mẹ của con à?”
“Đúng vậy ạ, có điều đây là bí mật giữa con với ba, không thể nói cho mẹ biết được đâu nha.”
Thẩm Minh Triết cẩn thận nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Biết rồi, con muốn mua cái gì, con cứ nói với ba, để ba trả tiền.”
“Không cần đâu, con muốn dùng tiền của mình mua, con làm việc giúp cho ba, ba bỏ tiền ra giúp cho con là được rồi.”
Thẩm Minh Triết cũng không để Diệp Ân Tuấn phải bỏ tiền, điểm này làm Diệp Ân Tuấn có chút bất ngờ, cũng được an ủi.
“Được rồi, con nói xem con muốn bao nhiêu tiền.”
“Ba trăm nghìn đi.”
Thẩm Minh Triết cũng không muốn nhiều tiền lắm.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp móc ra ba trăm nghìn tiền mặt đưa cho Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết nhận lấy tiền, cẩn thận bỏ vào túi, lúc này mới hỏi: “Ba muốn con giúp ba làm cái gì?”
“Đi mua chút thức ăn ngon cho mẹ của con giúp ba đi, nhưng mà đừng có nói là ba kêu con mua.”
“Hả, có ý gì chứ?”
Thẩm Minh Triết cũng không hiểu.
Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn sẽ không nói cho con trai của anh biết rằng mình đang giận dỗi với Thẩm Hạ Lan, chỉ nhỏ giọng nói: “Kêu con mua thì con cứ mua đi, sao con phải nói nhảm nhiều như vậy?”
“Nhờ con làm việc mà còn hung dữ như vậy, cũng chỉ có mình mẹ mới có thể chịu được ba mà thôi, đổi thành người phụ nữ khác thì đã chạy từ lâu rồi.”
Thẩm Minh Triết nói thầm, nhưng mà vẫn nhảy xuống giường đi mua thức ăn giúp cho Diệp Ân Tuấn.
“À đúng rồi, ba có đói bụng không, để con mua chút gì trở về cho ba nha?”
Thẩm Minh Triết đã đi đến cửa, đột nhiên dừng bước lại nhìn Diệp Ân Tuấn rồi hỏi.
Coi như thằng nhóc thối này còn có lương tâm.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Con cứ coi mà mua đi, con mua cái gì thì ăn cái đó.”
“Con đi mua một quả bom về cho ba ăn.”
Lời này của Thẩm Minh Triết vừa mới nói ra, Diệp Ân Tuấn trực tiếp lấy một cái gối ở bên cạnh ném qua.
“Cái thằng nhóc thối này, con thử đi mua bom về đây xem.”
Thẩm Minh Triết gian xảo tránh khỏi, le lưỡi ra với Diệp Ân Tuấn, làm một cái mặt quỷ rồi sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy thời gian ở cùng một chỗ với Thẩm Minh Triết tốt đẹp như vậy, mặc dù là thằng nhóc thối ấy cứ luôn chọc cho anh phải tức giận, nhưng mà cậu bé lại là con của mình nha.
Loại tình cảm máu mủ tình thân làm cho anh không khỏi mềm lòng hơn rất nhiều.
Cuối cùng vẫn không chống lại được cơ thể suy yếu, Diệp Ân Tuấn trực tiếp dựa vào giường bệnh rồi ngủ thiếp đi.
Thẩm Minh Triết mua mấy món đồ ăn mà Thẩm Hạ Lan thích, cũng mang theo một vài món về cho Diệp Ân Tuấn, lúc trở lại phòng bệnh nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngủ say nên cũng không đánh thức anh dậy, mà là đặt đồ ăn qua một bên, kéo cái chăn qua nhón chân lên nhẹ nhàng đắp chăn cho Diệp Ân Tuấn, lúc này mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Cậu bé mang theo đồ ăn ngon đến phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê.
“Mẹ, bà nội, Nghê Nghê, nhìn xem con mang đồ ăn ngon gì đến cho mọi người nè?”
Thẩm Minh Triết giơ cái hộp đồ ăn ở trong tay lên.
Bà cụ Diệp lập tức đau lòng bước lên nhận lấy.
“Ôi chao, ai cho con đi mua những thứ này vậy hả, con còn là một người bệnh kia kìa.”
“Không có chuyện gì đâu ạ, lão Diệp kêu con đi mua đấy, nói là chắc chắn mẹ không ăn gì, sợ mẹ bị đói. Con thấy là chắc bà nội cũng vẫn còn chưa ăn, Nghê Nghê cũng đói bụng, cho nên dứt khoát đi mua luôn.”
Thẩm Minh Triết cười ha hả nói.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy là Diệp Ân Tuấn kêu cậu bé mua, lập tức hỏi: “Ba của con đâu rồi?”
“Sức khỏe của ba tiêu hao dữ lắm, đang ngủ ở trong phòng bệnh.”
Nghe Thẩm Minh Triết nó như thế này, Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng.
Sức khỏe của Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa tốt, bị cô và Thẩm Minh Triết liên tục giày vò như thế, trong lòng có hơi khó chịu.
Với lại không phải là hồi nãy người đàn ông đó vẫn còn đang tức giận à?
Bây giờ thế mà lại lo lắng cô không ăn cái gì.
Quả nhiên là nói năn chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, sao cô có thể không yêu được đây chứ?
“Để mẹ đi qua xem ba con một chút.”
Thẩm Hạ Lan đứng ngồi không yên.
Thẩm Minh Triết lại kéo Thẩm Hạ Lan lại rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, lão Diệp không có chuyện gì đâu, mẹ ăn nhanh lên đi ạ. Mẹ, bà nội với em gái đều ăn hết đi, cùng lắm thì để chú Tống Đình chuyển viện cho lão Diệp, để ba trực tiếp ở đây là được rồi.”
Nói đến đây, bà cụ Diệp cảm thấy cũng được lắm.
Lúc trước không chuyển viện là bởi vì phải kéo dài khoảng cách với Tiểu Thi, hiện tại Tiểu Thi cũng đã bị đưa đi rồi, đương nhiên là Diệp Ân Tuấn chuyển viện đến đây cũng sẽ không có gì, huống hồ gì người cùng một nhà mà lại ở hai cái bệnh viện còn phải chạy qua chạy lại cũng không tiện cho lắm.
“Mẹ thấy là được đó, để mẹ đi nói với Tống Đình.”
Bà cụ Diệp làm việc nhanh gọn lẹ, lập tức lấy điện thoại di động ra kêu Tống Đình sắp xếp Thẩm Minh Triết.
Thấy bà cụ Diệp như thế này, đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng không phản đối.
Thẩm Minh Triết kéo tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, có phải là mẹ chọc giận lão Diệp rồi hay không vậy, bây giờ lão Diệp đang khó chịu lắm.”
Bị con trai hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ mặt.
“Chuyện của người lớn, con đừng có nhiều chuyện.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan để Thẩm Minh Triết quẹt miệng nói: “Thôi đi, người lớn các người cứ già mồm thôi.”
Nói xong, cậu bé đưa bánh bao đậu ở trong tay qua cho Thẩm Nghê Nghê.
“Đây nè, cái này ngon lắm đó, ở nước ngoài không có ăn được đâu.”
“Đây là cái gì vậy anh?”
Thẩm Nghê Nghê nhìn bánh bao đậu, ít nhiều gì cũng có chút tò mò.
“Em ăn thử đi.”
Thẩm Minh Triết cười tủm tỉm đưa cho Thẩm Nghê Nghê.
Lúc mới bắt đầu Thẩm Nghê Nghê không dám ăn, sau khi cắn một cái thì cảm thấy nó rất là ngọt, là món mà cô bé thích ăn, lập tức vui vẻ ngay.
“Em cảm ơn anh.”
Loại vui vẻ của cô bé chính là thật sự vui vẻ, nụ cười sáng lạn có thể khiến người ta quên hết tất cả các phiền não.
Nhìn thấy hiện tại con gái như thế, trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng được an ủi.
Nỗi lòng luôn treo ở trong lòng trong năm năm qua rốt cuộc cũng đã có thể buông xuống được rồi.
Bà cụ Diệp nhìn bộ dạng vui vẻ của Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê, không khỏi cười nói: “Hạ Lan à, lúc nào để hai đứa bé này nhận tổ quy tông đây?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, thấp giọng nói: “Con không có vấn đề gì hết, lúc nào có thể làm được ạ, cứ xem xem Diệp Ân Tuấn nói như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!