Tống Dật Hiên?
Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.
Cái người đàn ông này, chờ đó cho anh.
“Sau này cậu ta có nói cái gì con cũng đừng có nghe.”
“Sao vậy ba?”
Diệp Nghê Nghê không hiểu.
Diệp Ân Tuấn nói thẳng: “Bởi vì cậu ta não tàn, con muốn biến thành não tàn luôn à?”
“Não tàn ạ? Làm sao có thể?”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy Tống Dật Hiên rất là bình thường mà.
Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Con xem xem cậu ta cùng với ba cùng nhau theo đuổi mẹ con, cuối cùng, không phải là ba đã thành công đó à?”
Diệp Nghê Nghê nghĩ lại đúng là có chuyện như thế, sau đó lại nhẹ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn còn nói: “Con thấy lúc trước cậu ta với ba sở hữu một nửa số cửa hàng con phố vàng ở Hải Thành, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại có một chút xíu, con nói xem, nếu như cậu ta không bị não tàn thì làm sao có thể làm cho đồ vật ở trong tay của mình biến mất chứ?”
“Cũng đúng.”
Diệp Nghê Nghê như bừng tỉnh đại ngộ.
Xem ra là chú Tống Dật Hiên thật sự là một người não tàn.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Nghê Nghê đã chấp nhận tư tưởng này, anh thấp giọng nói: “Ra ngoài đi, mẹ của con vừa mới ngủ, anh trai của con bị thương, mẹ con hoảng sợ không nhỏ, đừng làm phiền mẹ con nghỉ ngơi?”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê rất hiểu chuyện, còn quan tâm đóng cửa lại cho bọn họ.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đóng băng.
Tống Dật Hiên này, nếu như không phải nể tình anh ta vừa mới mất đi ba ruột, lại mất đi cốt nhục của mình, bây giờ anh thật sự muốn anh ta đẹp mắt.
Nhưng mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Diệp Ân Tuấn phỉ bán ở trong lòng, nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, lúc này mới đứng dậy đi vào trong phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc thủ hạ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, thì có hơi bất ngờ, nhưng mà vẫn cung kính bước lên, nói: “Đại ca, anh Triệu Ninh đã được sắp xếp xong xuôi, cũng đã mời người chăm sóc đặc biệt. Nhưng mà hình như Diệp Tử ở trong nhà tù bị mất máu nghiêm trọng, có xu hướng bị sốc.”
Hiện tại, Diệp Ân Tuấn không muốn nghe bất cứ tin tức gì liên quan tới Diệp Tử, lông mày của anh hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: “Cho người vào chữa trị cho cô ta, nhớ kỹ trước khi đứa nhỏ được sinh ra thì không thể để cô ta chết, về phần chữa trị như thế nào không cần phải nói với tôi, tôi không hứng thú.”
“Rõ.”
Thủ hạ co rúm lại, vội vàng lui ra ngoài.
Sau đó, lại có một thủ hạ khác bước vào.