CHƯƠNg 1889
Thẩm Hạ Lan không nhúc nhích, Diệp Ân Tuấn cũng không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Nhìn ra được gì không?”
“Đây là trận bát quái sao?”
Ban đầu Thẩm Hạ Lan cũng không để ý lắm, nhưng khi nhìn kỹ những viên đá quý và kim cương trên gương thì cô cảm thấy các góc khảm những viên kim cương được sắp đặt giống như trận bát quái.
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn càng rõ hơn.
“Vợ anh thông minh lắm, đi theo anh, đi nhầm một bước không biết sẽ bị đưa đến tầng nào đâu, gặp phải người xấu thì phiền phức to.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Diệp Minh Triết và Diệp Tranh dẫn Diệp Nghê Nghê theo sát phía sau Diệp Ân Tuấn. Trên đường đi, ba đứa trẻ không nói một lời.
Lam Tử Thất đi theo Tống Đình.
Một nhóm người đi qua hành lang toàn gương, ngẫu nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Diệp Ân Tuấn nhận dạng khuôn mặt rồi đi vào.
Những người mặc đồ đen đang làm việc bên trong.
Nơi này rất lớn giống như một cung điện dưới lòng đất, khắp nơi đều có đá quý đã qua xử lý và chưa qua xử lý, ánh sáng rực rỡ kia khiến Thẩm Hạ Lan chặt lưỡi.
“Đây đều là kim cương hả?”
“Ừm, được vận chuyển từ Châu Phi về, vẫn chưa được xử lý. Bên này là thành phẩm, bên kia là sản phẩm chưa qua xử lý, còn bên kia là sản phẩm lỗi. Nhưng mà mấy sản phẩm lỗi chúng ta mang ra bán cũng được giá tốt đấy. Còn sản phẩm bên này sẽ được đấu giá trực tiếp tại nhà đấu giá tầng 21.”
Tống Đình đứng phía sau giải thích.
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn rất giàu, nhưng giàu đến mức nào thì Thẩm Hạ Lan thực sự không biết.
Bây giờ nhìn đống kim cương chất như núi, cô cảm thấy muốn ngất tại chỗ.
Diệp Ân Tuấn lại không có cảm giác gì với những thứ này, anh mang vợ con đi qua.
Người mặc đồ đen lập tức cung kính chào hỏi Diệp Ân Tuấn.
“Chào Sếp Diệp!”
“Ừm, chọn một vài người âm thầm đi theo chúng tôi, tùy lúc bảo vệ an toàn cho chúng tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì có người đi sắp xếp vệ sĩ.
Đi qua kho kim cương, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đến một căn phòng làm việc.