Câu này thật sự quá nặng nề.
Nếu là trước kia, bất kể đối phương là ai, Diệp Ân Tuấn đều sẽ tin lời thím Trương nói, anh cảm thấy thím Trương là người già của nhà họ Diệp, sẽ không so đo với một đứa trẻ, nhưng bây giờ đứa trẻ ấy là ai?
Là con trai ruột của Diệp Ân Tuấn anh!
Tuy thím Trương là bảo mẫu của anh, nhưng dù sao cũng chỉ là người giúp việc, dựa vào tiền lương của nhà họ Diệp mà sống. Bây giờ giúp việc lại bắt nạt chủ, cơn giận của Diệp Ân Tuấn không nguôi bớt chút nào, trái lại nó còn bùng cháy dữ dội hơn.
Anh đứng dậy, bế Thẩm Minh Triết vào lòng, lúc này mới phát hiện Diêm Chấn vốn nên ở nhà để bảo vệ Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh đều không thấy bóng dáng.
“Diêm Chấn và Diệp Tranh đâu?”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn thím Trương, không có chút tình cảm.
Thím Trương nước mắt, nước mũi giàn giụa: “Cậu chủ nhỏ bị sốt nhẹ, tôi bảo Diêm Chấn đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi. Cậu chủ nhỏ cành vàng lá ngọc, không thể chậm trễ.”
“Diệp Tranh cành vàng lá ngọc vậy Minh Triết có thể bị bà thoải mái bắt nạt đúng không? Thím Trương, tuy bà là bảo mẫu của tôi, bao nhiêu năm nay tôi luôn nhún nhường bà, nhưng có phải bà đã quên mình chỉ là người giúp việc của nhà họ Diệp không? Còn Minh Triết là con trai tôi! Con trai ruột của Diệp Ân Tuấn tôi! Chuyện này tôi đã nói trước toàn thể người dân Hải Thành rồi. Người làm mà lại đối xử với chủ nhân nhà họ Diệp như thế này, có phải nhiều năm quá nên bà đã quên mất mình là ai rồi phải không?”
Diệp Ân Tuấn nói những lời này không chút nể tình, giống như một con dao sắc nhọn đâm vào lồng ngực thím Trương.
Bà ta nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ ngạc nhiên, dường như không tin Diệp Ân Tuấn sẽ nói ra những lời như thế, vì vậy càng thêm tủi thân.
“Cậu chủ, cậu nói tôi là người làm không sai, nhưng hơn hai mươi năm nay tôi đã coi nhà họ Diệp là nhà mình từ lâu. Mọi việc tôi làm đều vì muốn tốt cho cậu, cho gia đình này!”
“Vậy sao? Không có sự cho phép của tôi đã nói linh tinh với mẹ tôi cũng là tốt cho tôi? Rõ ràng biết tôi thích Lisa, biết Minh Triết là con trai tôi mà bà vẫn luôn miệng nói thằng bé là con hoang. Thằng bé mới chỉ bốn tuổi thôi! Còn bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, sao có thể vô lễ như thế? Còn cái bình hoa này, bà nói là Minh Triết làm vỡ, tôi muốn hỏi bà có bằng chứng gì chứng minh là thằng bé làm? Đừng nói đến việc bà không tìm được camera nào để điều tra sự thật, cho dù là Minh Triết làm vỡ thì có sao? Tôi định để lại toàn bộ nhà họ Diệp cho thằng bé, nó làm vỡ một bình hoa đến lượt người làm lên mặt dạy dỗ à? Bà thật sự cho rằng mình là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp sao? Có phải tôi cũng nên nhường chiếc ghế tổng giám đốc Tập đoàn Hoàn Trí cho bà ngồi không?”
Câu nói này lại càng lạnh lùng hơn.
Thím Trương không ứng phó được.
Bà ta đã nghĩ đến việc Diệp Ân Tuấn sẽ tức giận, cũng nghĩ đến việc Diệp Ân Tuấn sẽ không vui, nhưng không ngờ anh lại nói không hề nể tình như thế.
Trong nhà vẫn còn rất nhiều người làm, vốn bà ta định làm nhục Minh Triết nên không bảo người làm rời khỏi phòng khách, không ngờ lúc này cảnh mình bị Diệp Ân Tuấn dạy dỗ lại để tất cả người làm nhìn thấy.
Thím Trương chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, những lời này với bà ta mà nói còn khó chấp nhận hơn là Diệp Ân Tuấn tát bà trước mặt mọi người.
“Cậu chủ, sao cậu có thể nói với tôi như vậy? Tôi chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Tôi bảo bà ra khỏi nhà cũ nhà họ Diệp, để Tống Đình sắp xếp cho bà sống ở biệt thự ngoại ô, còn cho người hầu hạ bà, thậm chí còn coi bà là người bề trên mà hầu hạ, với bà mà nói đây đã là món quà lớn nhất rồi. Tôi đã đồng ý cho bà trở về chưa? Ai cho bà cái quyền tuỳ tiện ra vào nhà cũ nhà họ Diệp?”
Diệp Ân Tuấn hung hãn, bực bội.
Thím Trương có chút không nén được giận vì nhục.
“Là bà chủ bảo tôi về, bà ấy nói…”
“Ở đây do tôi quản lý, không phải mẹ tôi! Bà thích nghe lời mẹ tôi sao không ra nước ngoài hầu hạ mẹ tôi đi?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngắt lời bà ta.
Thím Trương mở to mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, bà ta nhìn thấy sự ghét bỏ và phẫn nộ sâu sắc trong mắt anh.
Anh thực sự ghét bỏ bà ta!
Thím Trương bỗng nhiên cực kỳ đau lòng, nước mắt không kìm được càng tuôn rơi nhiều hơn.
“Cậu chủ, tôi nuôi cậu hơn hai mươi năm mà cậu lại đối xử với tôi thế này? Vì một người phụ nữ, một đứa cno hoang…”
“Đủ rồi! Tôi nói lại lần nữa, Thẩm Minh Triết là con trai ruột của tôi và Thẩm Hạ Lan! Là con cháu của nhà họ Diệp may mắn sống sót sau trận hoả hoạn năm năm trước. Với địa vị của bà vẫn chưa đủ để tôi lấy giấy giám định ra cho xem, nhưng bà nghe cho rõ đây, Thẩm Minh Triết là con của Diệp Ân Tuấn rồi! Tôi không sợ bất luận kẻ nào điều tra chuyện này. Thằng bé là cậu chủ nhỏ đường đường chính chính của nhà họ Diệp! Sau này còn ai dám bắt nạt con trai tôi thì đừng trách Diệp Ân Tuấn tôi nhẫn tâm!”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì bế Thẩm Minh Triết lên lầu.
Thím Trương hoàn toàn mờ mịt.
Diệp Ân Tuấn vừa nói gì?
Thẩm Minh Triết thật sự là con trai của mợ chủ và cậu chủ?
Sao có thể như vậy?
Không phải mợ chủ đã chết trong trận hoả hoạn năm năm trước rồi sao?
Nhưng Thẩm Minh Triết họ Thẩm, Thẩm Hạ Lan cũng họ Thẩm, cô Lisa đó cũng họ Thẩm, lẽ nào chỉ là trùng hợp?
Chẳng lẽ Lisa là chị em của mợ chủ?
Nhưng bà cũng chưa từng nghe nói mợ chủ có chị em nào.
Thím Trương hoàn toàn choáng váng, thậm chí còn quên mất cơn đau ở thắt lưng, bà ta bị tin tức Diệp Ân Tuấn vừa nói làm cho hoa mắt váng đầu.
Diệp Ân Tuấn phớt lờ bà ta, bế Thẩm Minh Triết vào phòng ngủ, nhìn vết bầm tím trên trán cậu bé mà đau lòng không thôi.
“Có đau không? Ba thổi cho con?”
Diệp Ân Tuấn không biết dỗ trẻ con.
Từ nhỏ Diệp Tranh đã được Sở Anh Lạc chăm sóc, anh chỉ thỉnh thoảng trêu cậu nhóc một chút, bây giờ thấy làn da mỏng manh của Thẩm Minh Triết, anh lại hơi bối rối.
Vừa nãy Thẩm Minh Triết còn rất tủi thân, nhưng thấy Diệp Ân Tuấn trút giận cho mình một cách ngang ngược như vậy nên cậu lắc đầu nói: “Không đau nữa, thật sự không đau nữa rồi. Con là con trai, vết thương nhỏ này có tính là gì.”
“Nhóc thối!”
Dù Diệp Ân Tuấn nói vậy nhưng đôi mắt anh đã đỏ lên.
Anh ôm chặt Thẩm Minh Triết vào lòng, nhỏ giọng nói: “Ba xin lỗi đã khiến con chịu uất ức.”
Diệp Ân Tuấn là người không dễ nói lời xin lỗi với ai, nhưng anh không có khả năng miễn dịch với vợ và con.
Thấy Thẩm Minh Triết bị thương, anh còn đau lòng hơn mình bị thương. Mà Thẩm Minh Triết càng nói không đau, anh lại càng đau lòng.
Thẩm Minh Triết thấy mình sắp bị Diệp Ân Tuấn ôm tắt thở, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự đau lòng và tình yêu người đàn ông này dành cho mình.
Cậu duỗi cánh tay nhỏ bé của mình ra, vỗ nhẹ vào lưng Diệp Ân Tuấn nói: “Được rồi, không sau đâu, mọi chuyện đã qua rồi.”
Rõ ràng cậu nên là đứa nhỏ chịu tủi thân núp trong vòng tay anh, nhưng bây giờ cậu lại là người an ủi người lớn, tim Diệp Ân Tuấn không chịu đựng được nữa.
Rốt cuộc đứa trẻ này đã trải qua những gì từ khi còn nhỏ mà lại khiến thằng bé trở nên hiểu chuyện và ân cần như thế?
Diệp Ân Tuấn cắn môi dưới, cố hết sức kìm nén đôi mắt nhức nhối nhưng trong lòng lại không kìm nén được đau đớn, như lửa cháy trên thảo nguyên, nhanh chóng lan ra toàn thân.
Thấy Diệp Ân Tuấn không có ý định buông mình ra, Thẩm Minh Triết thở dài: “Thật ra con biết ai làm vỡ bình hoa, nhưng con không muốn nói, có phải thím Trương là người rất quan trọng với ba không? Nếu ba rất thích bà ấy thì con có thể không so đo. Thật ra bà ấy cũng không nói gì, khi còn ở Mỹ cũng từng có những đứa trẻ nói con là con hoang, nhưng đều bị con đánh bại hết. Thím Trương này là người rất quan trọng với ba nên con không thể ra tay với bà ấy. Ba yên tâm đi, sau này con sẽ cố gắng tránh mặt bà ấy, con sẽ ngoan để bà ấy không nắm được điểm yếu của mình, ba sẽ không phải khó xử nữa.”
Trái tim Diệp Ân Tuấn lại bị bóp nghẹt.
Đây là con trai anh!
Cậu vốn là cậu chủ ngậm thìa vàng sinh ra, tung hoành ngang dọc ở Hải Thành không ai dám đụng vào, nay lại bị người làm nhà họ Diệp bắt nạt, còn nói không phải lần đầu bị người khác mắng là con hoang, cậu bé nói rất bình tĩnh nhưng lại khiến Diệp Ân Tuấn nghe xong càng thêm đau lòng.
“Không! Con không cần né tránh bà ấy, con là con trai của Diệp Ân Tuấn ba, là niềm tự hào của ba và mẹ, con là cậu chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp, không cần phải vì ai mà khom lưng hết. Minh Triết, bắt đầu từ bây giờ, con có ba bảo vệ. Con không phải con hoang! Dù ai làm gì con, vu oan cho con hay hãm hại con thì con cứ chống trả quyết liệt, mặc kệ đối phương là ai. Cho dù con chọc thủng trời thì ba cũng giúp con chống đỡ. Đừng khiến bản thân chịu uất ức, lòng ba sẽ khó chịu lắm.”
Cuối cùng thì Diệp Ân Tuấn cũng không cầm được nước mắt.
Anh không phải người dễ khóc, nhưng con trai lại khiến anh cảm thấy cực kỳ có lỗi, anh đau lòng sắp không thở nổi.
Nếu thằng bé khóc lóc ầm ĩ thì không sao, nhưng thằng bé lại quá hiểu chuyện, quá ân cần, thậm chí còn nhìn ra được sự khó xử của anh.
Nhưng anh là ba của Thẩm Minh Triết, anh đã làm gì được cho con?
Thẩm Minh Triết ngạc nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn, dường như không tin những gì mình đã nghe.
Đường Trình Siêu đối xử với cậu rất tốt, khiến cậu cảm thấy trên đời này không có người đàn ông nào cưng chiều và yêu thương cậu như vậy, nhưng dù là thế thì Đường Trình Siêu cũng chưa từng nói, dù cậu có chọc thủng trời cũng có người chống đỡ thay cậu.
Mà bây giờ người nói điều này chính là ba ruột của cậu!
Thẩm Minh Triết đột nhiên cảm thấy có một cảm xúc không nói nên lời đang trào dâng trong lòng, khiến cậu cảm thấy ấm áp như gió xuân.
“Lão Diệp, cảm ơn ba!”
Thẩm Minh Triết mỉm cười vui vẻ, sự bất bình vừa nãy dường như đột nhiên tan biến hết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!