Chương 132: CHỈ CẦN HAI BÁC KHÔNG CHÊ CHÁU LÀ ĐƯỢC Ạ
“Ông Thẩm, bà Thẩm, sao hai bác lại tới đây ạ?”
Tống Đình thực sự ngạc nhiên.
Nơi này vô cùng bí mật, hơn nữa anh cũng đã chặn tin tức Diệp Ân Tuấn nhập viện, sợ người khác biết tin lại hoảng sợ, chỉ là không ngờ ba mẹ Thẩm lại tìm được tới đây.
Mẹ Thẩm nhìn thấy Tống Đình thì lập tức mỉm cười.
“Trợ lý Tống à? Tốt quá rồi, tôi nghe nói Ân Tuấn bị thương phải không? Tôi với ông nhà tới thăm một lát.”
Mặc dù mẹ Thẩm nói vậy nhưng ánh mắt vẫn luôn có chút lo lắng, hiển nhiên rất muốn gặp Diệp Ân Tuấn.
Tống Đình biết thân phận họ rất đắc biệt bèn cười nói: “Tổng giám đốc Diệp có việc ra ngoài rồi ạ, thật ra anh ấy bị thương không nặng lắm, khiến hai bác lo lắng rồi.”
“Vậy à, cậu ấy không ở đây à!”
Hiển nhiên mẹ Thẩm vô cùng thất vọng, hai mắt như đột nhiên mất đi thần sắc.
Tống Đình thấy họ như vậy thì nói: “Tổng giám đốc Diệp không ở đây nhưng có cô Thẩm đó ạ.”
“Cô Thẩm?”
Ba Thẩm không kìm được hỏi một câu, ánh mắt có chút vội vàng.
Lúc này Tống Đình mới phản ứng lại: “Là cô Lisa, cô ấy đang vẽ bản thiết kế trong phòng ạ.”
Vừa nghe nói đó là Lisa, mắt mẹ Thẩm lại khôi phục thần sắc.
“Chúng tôi có thể vào trong gặp cô ấy không?”
“Điều này…”
Thật ra Tống Đình không muốn ai đến gần Thẩm Hạ Lan, anh cũng biết cô đang thiết kế, nhưng hai người trước mắt không phải ai khác, họ chính là ba mẹ ruột của Thẩm Hạ Lan, sao anh có thể từ chối họ được!
“Được rồi, cháu đi vào nói với cô Lisa một tiếng, xin hai bác chờ một chút.”
Tống Đình cười nhẹ, xoay người đi về phía phòng bệnh.
Hoắc Chấn Đình cảm thấy mình bị Tống Đình lừa.
“Không phải anh nói Lisa bận, không tiếp khách sao? Sao họ lại được vào?”
Tống Đình nói không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Thân phận của họ khác, thưa cậu chủ Hoắc.”
“Họ là ai?”
“Họ là ba mẹ vợ của tổng giám đốc Diệp, cậu chủ Hoắc còn thắc mắc gì không?”
Tống Đình cười nhạt, nhưng ý cười không tới đáy mắt.
Hoắc Chấn Đình có phần kinh ngạc.
Họ thực sự là ba mẹ của Thẩm Hạ Lan?
Hoắc Chấn Đình đã nghe nói về vợ trước của Diệp Ân Tuấn, bây giờ nhìn thấy ba mẹ vợ anh, đột nhiên rất có hứng thú với vợ cũ Diệp Ân Tuấn.
Hai người già nho nhã thế này sẽ nuôi dạy ra đứa con gái bỏ trốn cùng người khác sao?
Khi Hoắc Chấn Đình quan sát ba mẹ Thẩm thì ba Thẩm cũng đang quan sát anh ta.
Ông biết Hoắc Chấn Đình, dù sao nhà họ Hoắc cũng rất nổi tiếng, công lao vĩ đại của Hoắc Chấn Đình cũng thường xuyên được báo chí đưa tin, chỉ là ông không ngờ sẽ gặp anh ta ở đây.
“Cậu chủ Hoắc.”
Ba Thẩm khẽ gật đầu, không khiêm tốn cũng không hống hách.
Hoắc Chấn Đình gật đầu với họ tỏ vẻ kính trọng.
Tống Đình đã ra khỏi phòng, thấy Hoắc Chấn Đình vẫn chưa đi thì hơi ngạc nhiên.
“Cậu chủ Hoắc còn chuyện gì sao?”
“Giúp tôi nói với Lisa rằng tôi có chuyện quan trọng cần tìm cô ấy, bảo cô ấy có thời gian thì liên lạc với tôi, đây là số điện thoại của tôi.”
Hoắc Chấn Đình cũng không phải kẻ bám riết không buông.
Ba mẹ vợ Diệp Ân Tuấn tới thăm Lisa, nói lên Diệp Ân Tuấn thật sự quan tâm cô ấy, vì vậy anh cũng không thích hợp ở lại trong hoàn cảnh này.
Tống Đình lịch sự nhận danh thiếp, sau đó tiễn Hoắc Chấn Đình về.
Ba mẹ Thẩm sốt ruột nhìn Tống Đình.
Tống Đình cười nói: “Hai bác vào với cháu đi ạ.”
Khi Mẹ Thẩm nghe Tống Đình nói vậy thì ít nhiều có chút kích động.
Hai người theo Tống Đình vào phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan đang thu dọn bản vẽ, nhìn thấy hai người đi vào thì cực kỳ vui vẻ: “Cô chú tới rồi à? Mau ngồi đi ạ. Vừa nãy cháu mải vẽ tranh, không nghe thấy cô chú tới, cháu xin lỗi.”
“Không sao, không sao, cháu đang vẽ gì vậy?”
Ánh mắt mẹ Thẩm nhìn Thẩm Hạ Lan nhiệt tình hơn.
Thẩm Hạ Lan không nhận ra điều đó, cô cười nói: “Không có gì đâu ạ, công việc thôi ấy mà. Cháu học thiết kế xe hơi, có chút linh cảm nên định vẽ ra, nhưng vẽ mãi vẽ mãi vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, có lẽ vẫn thiếu cảm hứng.”
Cô ngượng ngùng xoa sau đầu.
Trước mặt ba mẹ, cô vô tình bộc lộ bản tính trẻ con của mình.
Nhìn thấy hành động quen thuộc thuở nhỏ của Thẩm Hạ Lan, mắt ba Thẩm chợt ươn ướt.
“Mang ra đây chú xem cho, có lẽ chú có thể cho cháu chút gợi ý, đương nhiên nếu cháu ngại thì thôi.”
Ba Thẩm rất ít khi chủ động nói gì, nhưng Thẩm Hạ Lan biết hồi còn trẻ ba Thẩm từng làm nghiên cứu mỹ thuật.
“Không, không, cháu còn ước gì được bác chỉ dẫn ấy ạ.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lấy giấy vẽ ra đưa cho ba Thẩm, sau đó ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh như một đứa bé ngoan.
Tống Đình cảm thấy Thẩm Hạ Lan ở trước mặt ba mẹ Thẩm như đã trở thành một người con nuôi hoàn toàn khác, anh không nói gì đi ra ngoài, để lại không gian cho gia đình cô.
Ba Thẩm nhìn tác phẩm của Thẩm Hạ Lan, có chút tán thưởng: “Đây là tranh cháu vẽ?”
“Cháu vẽ linh tinh thôi, không lọt được vào mắt chú đâu ạ.”
Thẩm Hạ Lan hơi căng thẳng.
Khi còn nhỏ, cô đã bị ba Thẩm phê bình rất nhiều vì bài tập môn mỹ thuật, sau khi học thiết kế xe hơi, Thẩm Hạ Lan vô thức tránh được rất nhiều vấn đề về mỹ thuật, cũng giữ lại một số thói quen của ba Thẩm.
Ánh mắt ba Thẩm nhìn Thẩm Hạ Lan càng mãnh liệt hơn.
Bây giờ ông gần như có thể khẳng định, cô gái trước mắt chính là con gái Thẩm Hạ Lan của mình!
Anh kích động cầm giấy vẽ nói: “Kỹ năng vẽ rất tốt, có thể thấy đã được luyện từ nhỏ.”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, lúc này mới giật mình nhận ra điều gì, nhưng cô cũng không che giấu mà cười nói: “Vâng, từ nhỏ cháu đã được ba hướng dẫn, khi ấy còn cảm thấy cực kỳ uất ức, bây giờ lại thấy là tài sản quý giá, có lợi cả đời.”
Ba Thẩm gật đầu hài lòng: “Vẽ tốt lắm, nhưng có một vấn đề ở đây. Nếu có thể vẽ các nét cứng hơn chút nữa thì tốt, như vậy bố cục tổng thể sẽ đẹp hơn, cũng có thể bổ sung cho nhau.”
Nói xong ba Thẩm cầm bút vẽ Thẩm Hạ Lan đang để trên giấy phác hoạ vài nét.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy điểm mình nghĩ mãi không ra bỗng trở nên rõ ràng.
“Cảm ơn chú.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ cầm cọ vẽ lên sửa lại.
Ba mẹ Thẩm liếc mắt nhìn nhau, ba Thẩm gật đầu với bà, mắt mẹ Thẩm bỗng nhiên đỏ hoe, quay đầu lén lau nước mắt.
Thẩm Hạ Lan sửa xong phần đó thì hào hứng nói: “Cô chú à, cháu dẫn cô chú ra ngoài ăn nhé?”
“Cô chú mang một ít đồ đến đây, cháu xem có thích ăn không?”
Mẹ Thẩm vừa nói vừa lấy mấy cái bánh ngọt từ trong cặp lồng giữ nhiệt ra.
Chóp mũi Thẩm Hạ Lan hơi chua xót.
Đây đều là những loại bánh ngọt mà cô thích nhất.
“Cháu cảm ơn cô.”
“Cháu thích là được rồi.”
Mẹ Thẩm thật sự cảm thấy từ “cô” này rất chói tai, nhưng tạm thời con gái chưa muốn nhận lại họ, có lẽ có nỗi khổ riêng.
Bà thở dài hỏi: “Mấy ngày nay Hải Thành đều truyền nhau tin Ân Tuấn đang tìm con trai tên Minh Triết, cô nhớ Ân Tuấn chỉ có một đứa con trai tên là Diệp Tranh mà. Cháu biết cậu bé Minh Triết này có đúng không? Cậu bé có phải cháu ngoại cô chú không?”
Thật ra hôm nay mẹ Thẩm đến cũng vì nghe được tin này.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới biết, để cứu Thẩm Minh Triết mà thân phận của anh đã được phơi bày khắp cả Hải Thành.
Chẳng trách Diệp Ân Tuấn lại lo lắng đến mức để Diêm Chấn bảo vệ hai đứa trẻ.
Thẩm Hạ Lan vốn định giấu ba mẹ Thẩm, nhưng bây giờ nhìn họ trông có vẻ căng thẳng, cô cũng không đành lòng.
“Vâng, cậu bé là cháu ngoại của cô chú, tên là Thẩm Minh Triết. Năm nay đã bốn tuổi rồi ạ.”
“Thật sự là cậu bé à! Vậy bây giờ cậu bé sao rồi? Có bị thương không? Đã tìm thấy chưa? Khi nào cô chú mới được gặp cậu bé?”
Dù gì mẹ Thẩm cũng là phụ nữ, không kiểm soát được cảm xúc của mình là lại rơi nước mắt.
“Bà nhìn bà xem, đang yên đang lành khóc cái gì.”
Mặc dù ba Thẩm cũng rất sốt ruột nhưng vẫn an ủi vợ.
Mẹ Thẩm vặn lại: “Ông thì không sốt ruột chắc? Khi gặp cháu ngoại ông đừng có tranh với tôi.”
“Tôi đâu có nói tôi không sốt ruột gặp cháu ngoại.”
Ba Thẩm cảm thấy mình bị mẹ Thẩm lừa rồi.
Nhìn hai người đấu võ mồm, môi Thẩm Hạ Lan khẽ cong lên, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Minh Triết đang ở nhà tổ nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn đã tìm người bảo vệ cậu bé, trước mắt vẫn còn một số người chưa bị bắt, cho nên chúng cháu không dám để Minh Triết ra ngoài. Nếu cô chú muốn gặp cậu bé thì khi nào về cháu bảo cậu bé gọi video cho cô chú nhé? Bây giờ thật sự không thích hợp để gặp mặt. Cháu đảm bảo đến thời điểm thích hợp, cháu sẽ đưa Thẩm Minh Triết đến gặp cô chú được không ạ?”
Thẩm Hạ Lan thấy mình rất bất hiếu.
Năm năm nay khiến ba mẹ chờ đợi trong lo lắng, bây giờ còn không được gặp cháu ngoại, nhưng cô thật sự sợ hãi.
Nghe nói Tiểu Tử bỏ chạy, Sở Anh Lạc cũng không giải thích gì, mà ngày nào Tống Khinh Dao cũng đợi ở cổng nhà họ Diệp, cô thật sự không thể mạo hiểm.
Mặc dù mẹ Thẩm có phần thất vọng, nhưng nghe nói có thể gọi video với Thẩm Minh Triết thì vẫn rất mừng: “Được được được, cô chú về nhà chờ, gọi video khi nào cũng được.”
“Đúng đúng đúng, cô chú già rồi cũng ít ngủ, muộn thế nào cũng được.”
Ba Thẩm cũng nóng lòng.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra được sự nhiệt tình của họ với Thẩm Minh Triết, cô áy náy cầm tay họ nói: “Cô chú yên tâm, Minh Triết là một đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ gọi cho cô chú sớm nhất có thể.”
“Tốt quá, tốt quá rồi.”
Hai ông bà già cười vui vẻ.
“Cháu mau ăn đi, không ăn sẽ nguội mất. Sau này không có việc gì thì đến nhà cô chú chơi, cô sẽ đích thân xuống bếp nấu cho cháu ăn.”
Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Hạ Lan đầy âu yếm, bà rất muốn ôm cô vào lòng nhưng phải cố kìm nén.
Mắt Thẩm Hạ Lan cũng hơi ươn ướt.
“Vâng, có thời gian cháu sẽ tới, chỉ cần cô chú không chê cháu là được ạ.”
“Không đâu.”
Ba người lại trò chuyện thêm vài câu nữa rồi ba mẹ Thẩm đứng dậy ra về.
Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng cho họ nên nhờ Tống Đình đưa họ về.
Tống Đình hơi khó xử.
“Bà chủ, tổng giám đốc Diệp bảo tôi bảo vệ cô, chuyện này…”