Chương 1000
“Bây giờ không phải là lúc nói xin lỗi với tôi, huống chỉ tôi cũng không phải là Lisa, nhưng cô tốt nhất nói cho tôi biết, ai kêu cô làm như vậy? Đây là thiết kế của vợ tôi, nhà tổ nhà họ Diệp cũng không phải ai cũng có thể ra vào, cô sao lại có được những thiết kế này?”
Lời của Diệp Ân Tuấn rất sắc bén, cũng rất có cảm giác bức ép.
Lưu Diễm Phương khóc thút thít nói: “Là một người phụ nữ tên Thẩm Niệm Niệm cho tôi, cô ta nói chỉ cần tôi đạt giải thì sẽ cho tôi thêm một khoản tiền. Còn cô ta làm sao vào được nhà tổ nhà họ Diệp thì tôi thật sự không biết.”
Nghe đến đây, mắt của Diệp Ân Tuấn tối đi vài phần.
Thẩm Niệm Niệm này, thật sự là nhắm vào Thẩm Hạ Lan mọi chỗ.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“20”
Lưu Diễm Phương thấp giọng nói.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta, một chút tâm trạng thương tiếc cũng không có.
“20 cũng không bé rồi, có thể gánh vác trách nhiệm rồi. Cô nói xem cô không biết sao chép sẽ nghiêm trọng như vậy, vậy thì nói rõ cô vẫn biết sao chép là không đúng, nhưng cho dù biết không đúng, cô vẫn làm như vậy, vậy thì phải vì điều này mà trả ra cái giá tương xứng, xã hội này ngoài ba mẹ của cô ra, không có ai sẽ chiều cô đâu.”
Nói xong anh trực tiếp cho người mang Lưu Diễm Phương đi.
Diệp Ân Tuấn cung cấp lời khai của bên này cho phía thành phố B.
Thẩm Hạ Lan cũng ngay lập tức nhận được tin, sau khi biết được là thủ đoạn của Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan trực tiếp bỏ tiền đến trại tạm giam.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, Thẩm Niệm Niệm giống như một mụ điên lao về phía Thẩm Hạ Lan.
“Thẩm Hạ Lan, cô thả tôi ra ngoài! Đồ khốn kiếp!”
Cô ta còn chưa đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan thì bị Thẩm Hạ Lan đạp một cước ngã ra đất.
Nữ cảnh sát bên cạnh nhanh chóng chế ngự cô ta lại.
Thẩm Hạ Lan nhìn Thẩm Niệm Niệm giống như chó điên, lạnh lùng nói: “Luôn đều là cô đối phó tôi, căm ghét tôi, bây giờ còn cắn ngược lại tôi nói tôi ức hiếp cô? Thẩm Niệm Niệm, cô có phải là thật sự cảm thấy ai nghèo người đó có lý hay không? Làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, không biết hồi cải, còn muốn ở trước mặt cảnh sát đánh người, cô là thật sự không muốn ra ngoài rồi phải không?”
Thẩm Niệm Niệm hẳn học nói: “Thẩm Hạ Lan, tôi muốn giết cô! Cho dù tôi không làm được, Vu Phong cũng sẽ vì tôi mà báo thù. Anh ta sẽ bảo lãnh tôi ra ngoài. Cô cứ đợi đấy.”
“Được, cô đợi xem, Vu Phong nếu như thật sự yêu cô, có lẽ thật sự sẽ bảo lãnh cô ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay người rời đi.
Cô đến đây chỉ là nhìn xem trạng thái của Thẩm Niệm Niệm, hiện nay nhìn thấy rồi, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nếu như Vu Phong thật sự có thể vì Thẫm Niệm Niệm nhúc nhích, cô cũng không rầu rĩ vì không tìm được cái đuôi sam của Vu Phong rồi.
Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Thẩm Hạ Lan nhận được điện thoại của Tiêu Niệm Ví.
“Có thời gian không? Cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan ở thành phó B chỉ có một người bạn là Tiêu Niệm Vi, hiện nay Lam Tử Thất đang trong thời gian huấn luyện đặc biệt không ra được, nhận được lời mời của Tiêu Niệm Vi tự nhiên là tốt, huống chỉ tâm trạng gần đây của cô thật sự không tốt lắm.
Khi Tiêu Niệm Vi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cảm thấy cả người cô đều gầy đi một vòng.
“Cậu đây là định giảm béo à? Hay là bị làm sao?”
“Không, chỉ là gần đây khẩu vị có hơi kém.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!