Márquez cũng từng nói, chúng ta thường ngao du trong hành trình cuộc đời, sẽ tăng tốc nhanh khi qua những quãng gập ghềnh và tái sinh từ trong thất bại.
Cho nên, Trịnh Thư Ý quyết định cô sẽ tái sinh từ đống tro tàn trong bầu không khí lúng túng lúc này.
Đồ nhựa thì sao chứ?
Nó đã thay đổi cuộc sống hằng ngày của nhân loại, trở thành phát minh vĩ đại nhất, nhưng lại vì ô nhiễm môi trường mà trở thành phát minh tồi tệ nhất. Đấy là anh hùng của thời nay, anh dám xem thường nó à?
“Ông bà nhà tôi nghèo, cuộc sống hồi xưa thì khó khăn, nhà lại làm nông, nên chưa từng trải qua sự đời.”
Mặc dù giọng của Trịnh Thư Ý nghe có vẻ đầy xúc động nhưng cô không đứng ở trước mặt Thời Yến nên trên mặt cô không có lấy một chút gợn sóng.
“Tuy nó là đồ nhựa nhưng lúc ấy nó đã là món đồ quý giá nhất trong nhà chúng tôi.”
“Nhiều năm nay, bà ngoại tôi luôn bọc nó bằng ba lớp khăn lụa, bình thường bà không nỡ lấy nó ra đeo đâu.”
“Dù sao nó cũng là đồ nhựa nên rất mau hư.”
“Nếu như không phải dịp quan trọng tôi cũng sẽ không đeo nó đâu.”
Cô nói nhiều như thế mà Thời Yến vẫn chưa đáp lại dù chỉ một chữ.
Trịnh Thư Ý ngả lưng vào sofa, bên tai yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng máy tạo độ ẩm đang phun sương ở bên cạnh.
Kim giây của đồng hồ dịch chuyển ba lần, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Trần Thịnh.
“Cô Trịnh à, khi nào cô cần?”
Trịnh Thư Ý, “Càng nhanh càng tốt.”
Trần Thịnh, “…”
Trịnh Thư Ý, “Không nhìn thấy nó thì tôi ngủ không ngon.”
Trần Thịnh, “Vậy thì tôi mang đến giúp cô nhé?”
Trịnh Thư Ý, “Không dám phiền anh, để tôi tự đến lấy vậy.”
Trần Thịnh, “… Vâng.”
Vài phút sau, Trịnh Thư Ý nhận được một tin nhắn ngắn gọn với một hàng địa chỉ.
Cô nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn một buổi trời — Bác Cảng Vân Loan, đúng là Bác Cảng Vân Loan mà cô biết.
Cô rất rành về giá nhà ở đây, tuyệt đối không phải là nhà của trợ lý Trần Thịnh.
Nếu thế thì —
Trịnh Thư Ý xoay người vội vàng bật dậy, chạy vọt vào phòng ngủ.
Cô mở tủ quần áo ra, nhanh chóng thay bộ đồ mặc cả ngày hôm nay ra, sau đó đến trước bàn trang điểm, chọn lấy một màu son được nhiều người khen nhất trong một loạt son môi được đặt trêи bàn.
Nhưng khi đưa son đến bên môi, cô nghĩ lại rồi đặt cây son xuống.
Cô không tô son nữa mà lại lau sạch lớp son ban đầu đi.
Đêm lạnh như nước, Trịnh Thư Ý ngồi xe xuyên qua những dòng xe nối tiếp nhau dưới ánh đèn đường rực rỡ, nửa tiếng sau cô đã đến trước cổng Bác Cảng Vân Loan.
Hai bảo vệ gác cổng mặc đồng phục đứng trêи bục ở hai bên giống như hai gốc cây Bạch Dương, ngoại trừ đôi mắt ra thì mọi thứ đều bất động.
Trịnh Thư Ý đi đến cửa sổ phòng bảo vệ, anh bảo vệ trẻ tuổi nói với cô mấy câu, sau khi đăng ký thẻ căn cước liền cho cô vào.
Mười phút sau, Trịnh Thư Ý đứng trước cửa nhà của Thời Yến, trước khi đưa tay ấn chuông cửa, cô khẽ đặt tay lên ngực.
Từ khi ra khỏi nhà đến bây giờ, cả đường thuận lợi, ngay cả kẹt xe cũng không, thuận lợi quá lại khiến cô có cảm giác không mấy chân thật.
Căn cứ vào định luật Murphy, bình thường vào những lúc như thế này thì nhất định sẽ gặp khó khăn.
Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, Trịnh Thư Ý vuốt lại tóc, ấn chuông cửa.
Trong chốc lát, cánh cửa từ từ được mở ra, Trịnh Thư Ý cụp mắt, nở nụ cười rồi mới ngẩng đầu lên.
Nhưng phía sau cánh cửa lại không có ai cả.
Ồ, là cửa tự động.
Cô thu lại nụ cười rồi bước vào trong nhà.
Vòng qua cánh cửa, cách một đoạn nữa mới đến phòng khách, ngược lại khá gần với ban công lộ thiên ở bên cạnh.
Ánh mắt Trịnh Thư Ý từ đầu đã tập trung vào phòng khách để tìm người, nhưng sau khi đi vào được vài bước, cô đã bị thu hút bởi một sự hiện diện nào đó khó mà giải thích được, thế là cô dời ánh mắt nhìn sang phía bên trái.
Phòng khách không mở đèn, bầu trời đêm như mực như được chọn làm màn che, ánh sáng từ ngọn đèn đứng tỏa sáng một góc phòng, dịu dàng và tĩnh lặng.
Thời Yến ngồi dưới đèn, dựa người vào ghế, hai chân duỗi thẳng ra một cách thoải mái, anh đang cúi đầu xem tạp chí.
Mắt kính của anh như được mạ thêm một lớp ánh sáng màu vàng, vắt ngang sống mũi, tương phản rõ rệt với màu da của anh.
Trịnh Thư Ý không dám lên tiếng vì sợ phá hỏng bức tranh sơn dầu này.
Mãi đến khi gió nổi lên, Thời Yến dời ánh mắt khỏi cuốn tạp chí, anh vừa ngước lên đã nhìn thấy mái tóc dài của Trịnh Thư Ý bị gió thổi bay.
Ánh mắt hai người khe khẽ chạm vào nhau.
Lúc cô bước vào cửa, chóp mũi đã lạnh đến ửng đỏ vì gió đêm lạnh lẽo.
Hai người nhìn vào mắt nhau, Trịnh Thư Ý tiến lên một bước, vén tóc lên rồi lên tiếng chào, “Thời tổng, tôi đến đây để nhận lại đồ.”
Thời Yến hất cằm, ra hiệu cô đi qua bàn bên kia mà lấy.
Trịnh Thư Ý lập tức xoay người đi sang đấy.
Đôi mắt cô khẽ đảo một vòng, trong đầu lại cuồn cuộn suy nghĩ, ánh mắt Thời Yến lại hờ hững lướt qua bóng lưng của cô, cuối cùng anh khép cuốn tạp chí lại.
Chiếc bông tai ngọc trai bằng nhựa được đặt trêи một khay đồ ở trêи bàn, tỏa sáng lấp lánh dưới màn đêm.
Lúc Trịnh Thư Ý đưa tay định cầm bông tai lên, khóe mắt cô nhìn thấy có thứ trông rất quen mắt đặt ở trong hộc tủ phía sau bàn.
Cô nhìn kỹ một lát, dường như không dám tin.
Trong nhà Thời Yến lại có album nhạc của Tống Nhạc Lam ư?
Mặc dù Tống Nhạc Lam rất hot, là nữ ca sĩ nổi tiếng trong dòng nhạc Mandopop, nhưng năm nay bà ấy cũng đã bốn mươi rồi, trông không giống gu âm nhạc của Thời Yến mấy.
Trịnh Thư Ý không nhịn được mà quay đầu nhìn Thời Yến, lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh.
“…”
Sau giây phút im lặng khó hiểu, Trịnh Thư Ý không né tránh ánh mắt của anh nữa, đồng thời cô bắt đầu bắt chuyện một cách tự nhiên, “Thời tổng, anh thích Tống Nhạc Lam hả?”
Mặc kệ vì sao gu của anh khác hẳn với khí chất bản thân, miễn là cô tìm được chủ đề để bắt chuyện với anh là được.
Thời Yến liếc qua ngăn tủ, vẫn chưa trả lời thì Trịnh Thư Ý lại nói tiếp, “Trùng hợp ghê, tôi thích bà ấy lắm, mấy album anh giữ tôi đều có cả.”
Cô vừa nói vừa đi đến trước mặt anh, hai mắt cong lên thành vầng trăng khuyết, “Anh thích bài nào nhất?”
Ngay lúc Trịnh Thư Ý chỉ cách Thời Yến một bước chân, bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng động vang lên từ một căn phòng nào đó ở trong nhà.
Cô giật mình, không ngờ trong nhà anh còn có người khác.
Cùng lúc đó, cô mới chú ý bên cạnh áo khoác đặt trêи sofa của mình còn có một cái áo khoác nhung màu trắng, kế bên còn có một túi xách nữ màu đen và một cái khăn quàng cổ màu vàng nhạt.
Giác quan thứ sáu nháy mắt quét sạch bộ não của Trịnh Thư Ý, mọi dự tính đều hướng về một kết quả.
Trong nhà có phụ nữ.
Phụ nữ trẻ tuổi.
Bạn gái của Thời Yến.
Xong rồi, xong rồi.
Đầu Trịnh Thư Ý bây giờ như có hàng ngàn con ong đang vo ve.
Có bạn gái sao không chịu nói sớm!
Có bạn gái thì cũng thôi đi, cô còn đến xen vào thế giới hai người của bọn họ, lát nữa cô chết thế nào cũng không biết ấy chứ.
Cảm giác bản thân như bị xé ra làm đôi, mặt Trịnh Thư Ý đỏ bừng bừng, cô cầm lấy bông tai của mình rồi chuẩn bị rút lui, “Thế thì không làm phiền anh nữa, tôi xin phép đi trước.”
Thời Yến tựa vào cạnh bàn, áo sơ mi có vài nếp nhăn do khom người, anh cụp mắt, đánh giá vẻ mặt của Trịnh Thư Ý, “Về ngay à?”
“Muộn rồi nên tôi không quấy rầy anh nữa.” Trịnh Thư Ý gật đầu chào anh rồi xoay người rời đi.
Nhưng lúc đi đến cửa, cô cau mày, những cơn sóng trong lòng khó mà nguôi ngoai.
Mọi nỗ lực thời gian trước của cô bỏ sông bỏ biển thì cũng coi như xong, nếu anh có bạn gái thật, thế chẳng phải kế hoạch của cô sẽ bị gián đoạn ư.
Không nhận được đáp án chắc chắn thì cô khó mà hết hi vọng lắm.
Cho nên, khi cô vừa nghĩ lại, bàn tay vốn dĩ định đưa ra mở cửa dứt khoát đổi sang vịn cửa lại.
Cô ung dung quay đầu lại, nhìn Thời Yến trong phòng khách.
Thời Yến thấy cô không đi thì cũng dừng bước, xoay người nhìn cô.
“À…”
Nét ửng đỏ trêи gương mặt của cô vẫn chưa kịp tan đi, giọng nói cũng dịu dàng hẳn, tựa như cô sắp nói ra một chuyện khó nói nào đấy.
“Lúc nãy trêи đường đến đây tôi có chút chuyện không tiện, tôi có thể mượn vài món đồ của bạn gái anh có được không?”
Thời Yến nhướng mày, “Bạn gái tôi?”
Lời đáp lại của anh như đúng mà lại như sai, Trịnh Thư Ý muốn hỏi đến cùng, “Vị trong phòng kia không phải là bạn gái anh sao?”
Cô nhìn về phía căn phòng ấy, cái cảm giác hồi hộp lúc này còn hơn cả lần đầu cô đi phỏng vấn xin việc.
Thời Yến thuận theo ánh mắt Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng kia, lúc thu hồi tầm mắt, anh khẽ cười.
“Không phải.”
“…”
Cả người Trịnh Thư Ý như được thả lỏng, lòng bàn tay lại nóng lên, lẩm bẩm một mình, “Thế thì tốt rồi…”
Làm cô hết hồn hà.
Thời Yến bỗng ngước mắt lên, ánh mắt bắt gặp vẻ băn khoăn trêи mặt cô.
Đôi mắt lấp lánh, gương mặt đỏ bừng, còn thêm cái câu mang hàm ý sâu xa “Vậy thì tốt rồi”, tâm tư của cô đã rõ rành rành.
Thời Yến cúi đầu, hờ hững tháo ống tay áo.
“Ồ? Tốt chỗ nào thế?”
Trịnh Thư Ý:?
Tôi sợ mình bị xé xác đấy, anh nói xem tốt chỗ nào hả?
“Thì… tránh nảy sinh một số hiểu lầm không cần thiết ấy mà.”
“Nảy sinh hiểu lầm?”
Trịnh Thư Ý giương mắt, thấy Thời Yến nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc như đang trong cuộc họp, nhưng tại sao cô lại cảm thấy câu nói kia của anh mang theo chút ngả ngớn là thế nào.
Giọng cô yếu hẳn đi, không hề giả vờ mà tình huống này thật sự rất xấu hổ.
“Hiểu lầm…”
Cuối cùng, Trịnh Thư Ý vẫn không thể nói ra.
Cô cụp mắt, đôi mắt láo liên, cô cuống đến nỗi hai bên tai đỏ rực.
Thời Yến gỡ tay áo ra rồi để tay xuống quần, dựa vào cạnh bàn, cả người anh trong trạng thái vô cùng thoải mái, ung dung nhìn Trịnh Thư Ý.
“Ồ, cháu gái tôi sẽ không hiểu lầm ư?”
À, ra là cháu gái.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Ê mà đợi đã, cháu gái ư?!
Danh xưng này như một cái gai đâm thẳng vào đầu Trịnh Thư Ý, xé rách mọi ý đồ của cô, chỉ trong nháy mắt, đỉnh đầu cô khẽ run lên, lòng bàn chân mỏi nhừ, mấy đầu ngón tay cuộn chặt lại, các tế bào toàn thân đều đang kêu gào bảo cô hãy rời khỏi đây.
Nếu bây giờ cô mà gặp cô ả “tuesday” kia thì còn gì vui mà chơi nữa?!
Cùng lúc đó, bên trong vang lên tiếng bước chân.
Trịnh Thư Ý không rảnh để suy nghĩ đến việc trả lời Thời Yến, thậm chí nếu thời gian quay ngược lại một tiếng trước, có đánh chết cô cũng không đến đây!
“Đúng, đúng vậy! Cháu gái anh hiểu lầm thì không hay, tôi xin phép về trước!” Cơn hốt hoảng bỗng nhiên xuất hiện khiến giọng nói của Trịnh Thư Ý cũng trở nên kỳ quái, “Anh nghỉ sớm một chút.”
Lời vừa dứt, người đã bay ra ngoài, tiện thể còn để lại tiếng vang khi đóng cửa lại, “rầm” một tiếng, bóng dáng chạy trối chết kia dần biến mất, căn nhà trở về sự yên tĩnh vốn có.
Tần Thời Nguyệt đi ra từ thư phòng, ló đầu ra nhìn, “Ai đến vậy cậu? Sao con nghe thấy tiếng của phụ nữ thế.”
Thời Yến thu hồi ánh mắt, quay người đi về ban công.
Tần Thời Nguyệt thấy tâm trạng anh khá tốt, vội vàng tiến lên hỏi, “Ai vậy? Bạn gái cậu hả?”
Thời Yến ngồi xuống ghế, cầm cuốn tạp chí đang xem dở lúc nãy lên, đồng thời lườm Tần Thời Nguyệt một cái.
Cô nhóc vội vàng ngậm miệng lại.
Tần Thời Nguyệt dè dặt ngồi xổm xuống, nịnh nọt nhìn Thời Yến.
“Con nghĩ rồi, nếu không thì con không đi làm nữa, con đi du học nhé?”
“Du học?” Thời Yến không thèm ngước mắt lên, giọng nói lạnh lùng cực điểm, “Con mà xứng với hai chữ này ư?”
Tần Thời Nguyệt, “…”
Cô không hiểu, con người vì sao cứ phải cố gắng?
Từ khi lên trung học, Tần Thời Nguyệt đã nhận thức được một điều rằng — tiền nhà cô có tiêu xài đến ba đời cũng không hết.
Mọi người trong nhà đều nỗ lực kiếm tiền, thế thì cũng phải có một người tiêu tiền chứ, hiển nhiên, cô chính là ứng cử cử viên sáng giá nhất.
Thế là cô yên tâm xõa đến hết cấp ba, công thức hóa học không thuộc được mấy cái, nhưng thành phần trong mỹ phẩm thì cô còn rành hơn cả giáo viên dạy Hóa.
Thành tích học tập đương nhiên cũng chẳng có gì đáng chú ý, thời gian ấy, người trong nhà vô cùng bất mãn nhưng cũng hết cách, bọn họ tốn không ít sức để đưa cô vào một trường danh tiếng ở nước ngoài để đánh bóng bản thân.
Nhưng mà, năm nay cô suýt chút nữa đã không được tốt nghiệp.
“Suýt” ở đây không phải vì thành tích của cô kém cỏi mà là cô bị nhà trường phát hiện mình tìm người thi hộ.
Sự kiên trì của nhà trường và sự hòa giải của Thời gia đấu với nhau trong một thời gian dài, cuối cùng cô cũng nhận được giấy chứng nhận.
Nhưng lần này, ngay cả Tần Hiếu Minh luôn cưng chiều cô cũng phải đen mặt.
Thời Yến không nói gì, Tần Thời Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi còn nhỏ, cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi Thời Yến.
Ai ngờ chưa được vài ngày, Thời Yến đã sắp xếp cho cô vào làm việc ở tòa soạn Kinh tế và Tài chính.
Mãi cho đến lúc ấy, Tần Thời Nguyệt mới hiểu ra rằng, cô đã chạm vào vảy ngược của Thời Yến.
Nhưng bảo cô đi làm thì đúng là một tin sấm giữa ban ngày.
Cô chưa bao giờ vì thi đại học mà đi học đúng giờ, bây giờ lại vì một tháng tiền lương thực tập mà phải sáng 9 giờ đi, chiều 5 giờ về ư?
“Đã tháng mười hai rồi cậu ơi.” Tần Thời Nguyệt khóc không ra nước mắt, “Còn hai tháng nữa là tới Tết rồi, hay là sang năm rồi nói sau nha cậu?”
Thời Yến dường như không hề nghe cô nói.
Tần Thời Nguyệt độc thoại năn nỉ hồi lâu, cuối cùng chỉ nhận được một câu.
“Nhà này không nuôi phế nhân.”
Tần Thời Nguyệt, “…”
Tháng Mười hai là thời gian các công ty lớn đến trường học tuyển dụng, tạp chí Kinh tế và Tài chính cũng không ngoại lệ. Đợt tuyển dụng mùa thu của các trường năm nay vừa kết thúc hồi tuần rồi, bộ phận nhân sự và phỏng vấn đi công tác cũng vội vàng trở về vị trí của mình, bắt đầu chuẩn bị chào đón sinh viên mới tốt nghiệp.
Tuy nhiên, tạp chí Kinh tế và Tài chính được xem là một nền tảng truyền thông có uy tín độc lập với các công ty truyền thông ở miền Nam, dễ ra nhưng lại khó vào, mỗi năm lượng người mới gia nhập vào bộ phận nồng cốt như ban biên tập quả thật chỉ đếm trêи đầu ngón tay.
Nghe đâu trưởng phòng bất động sản sát vách không nhìn trúng một cái CV nào.
Còn bộ phận Tài chính bên đây, tin tức truyền đi cũng rất nhanh, nghe nói năm nay thu hoạch khá tốt, chiều nay sẽ có hai người mới đến.
Sau bữa trưa, Đường Diệc gọi Trịnh Thư Ý vào phòng mình.
Lúc đi ra, trêи tay cô cầm thêm một bản lý lịch.
“Sao rồi?” Khổng Nam bảo cô đưa lý lịch cho cô ấy xem thử, “Chủ biên muốn để cô dẫn dắt người mới hả?”
Trịnh Thư Ý nhún vai, ném bản lý lịch sang cho cô ấy.
“Phiền chết đi được, tôi làm gì có sức, bận bù đầu đây này.”
Khổng Nam giở bản lý lịch ra, liếc nhìn giấy chứng nhận.
“Cũng không đến nổi, xinh xắn lắm.”
Sau đó cô ấy lướt xuống cột học tập, hàng mày nhíu lại.
“Trình độ lại càng đẹp hơn, là bạn cùng trường của tổng biên nhà ta, là sinh viên xuất sắc đấy, cô phiền gì hả?”
Trịnh Thư Ý chống cằm, gục mặt xuống.
“Cô xem thành tích học tập với lí lịch của cô ấy đi.”
Khổng Nam nhìn theo cô nói, điểm trung bình tích lũy không cao thì không nói, còn cái cột kinh nghiệm kia, ngay cả cuộc thi văn nghệ ở trong trường cũng được ghi vào, có thể biết được cô nàng này chẳng có cái gì để khoe ra, cuộc sống đại học không có gì hay ho.
Với một lí lịch như thế thì chắc chắn là một cô tiểu thư nhà giàu không chạy đi đâu được.
Khổng Nam trả lại bản lý lịch cho Trịnh Thư Ý, cười hả hê, “Chủ biên tốt với cô ghê, ném cho cô một củ khoai nóng bỏng tay, có khi muốn mắng cũng không mắng được.”
Trịnh Thư Ý úp mặt xuống bàn không nói lời nào.
Sau giờ nghỉ trưa, nhân sự mang đồ dùng mới đến, đặt lên bàn làm việc bên cạnh Trịnh Thư Ý, sau đó bắt đầu kiểm tra máy tính xem có xài được không.
Trịnh Thư Ý nhìn cô ta, âm thầm thở dài một hơi.
Bây giờ cô phải làm việc, còn phải dồn sức đi cưa Thời Yến, làm gì còn sức mà hướng dẫn người mới chứ?
Đường Diệc một mực không cho cô từ chối, chị ta nói rằng nhiệm vụ lần này nhất định phải giao cho cô, còn nói là chị ta chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Giọng điệu chị ta vô cùng thành khẩn, đến cả Lỗ Dự cũng phải tin.
*Nhà báo, MC của Trung Quốc.
Tiếng bước chân ngày một đến gần, mọi người trong phòng Tài chính đều quay đầu lại, người của phòng nhân sự dẫn theo một cô gái trẻ đi đến.
Nhìn từ xa đã thấy cô gái này xinh đẹp, trang phục cũng rất có phong cách, toàn thân toát ra một cảm giác khá cao cấp, nhưng ánh mắt kia, dường như không có cảm giác vui vẻ khi bước vào nơi làm việc, ngược lại trông cô ấy ủ rũ giống như tội phạm bị cảnh sát bắt vào tù.
Nhân viên nhân sự đặt hiệu quả làm việc lên hàng đầu, sau khi giao người cho Trịnh Thư Ý, dặn dò vài câu rồi đi mất, để lại hai người không cam lòng mang theo nụ cười giả tạo giới thiệu với nhau.
“Chào em, chị là Trịnh Thư Ý, hợp tác vui vẻ nhé.”
“Chào chị, em tên là Tần Thời Nguyệt, xin chị chỉ bảo nhiều hơn.”
…
Sau khi an vị, Trịnh Thư Ý lại vội vàng chỉnh sửa bản thảo phỏng vấn của Thời Yến, vừa bắt đầu làm việc đã quên hết mọi thứ. Không biết qua bao lâu, Khổng Nam khẽ ho ra hiệu cô xem điện thoại.
Wechat.
Khổng Nam: Thực tập sinh chơi điện thoại hơn một tiếng đồng hồ rồi, cô tốt xấu gì cũng giao việc cho người ta làm đi chứ.
Trịnh Thư Ý nghĩ nghĩ, quyết định giao cho Tần Thời Nguyệt vài công việc đơn giản.
“Tiểu Nguyệt à.” Trịnh Thư Ý đưa cho cô ấy một cây bút ghi âm, “Em cầm nè.”
Sau khi Tần Thời Nguyệt nhận lấy, Trịnh Thư Ý nói, “Trong đó có ghi âm đoạn phỏng vấn của chị gần đây, em sửa lại nội dung một chút, học cách viết bản thảo đi, trước khi tan làm thì giao lại cho chị.”
Tần Thời Nguyệt nghĩ thầm, chẳng phải chỉ nghe rồi viết lại thôi sao, được thôi, cũng không phiền mấy.
Cô đeo tai nghe, mở tập tin lên, lúc nhìn thấy tên tập tin là “Ghi âm phỏng vấn Thời Yến 12.10” thì ngơ ra.
Cảm giác sợ hãi vì bị ông cậu nhà mình khống chế lại bắt đầu lan tràn.
Sau đó, cô bấm mở phần ghi âm, nhìn thời gian kéo dài 120 phút, cảm giác sợ hãi ấy lại lan ra khắp lồng ngực.
Sau đó nữa, cô bắt đầu nghe bài phỏng vấn.
Câu trả lời đầu tiên của Thời Yến tổng cộng 378 chữ, tất cả đều là tiếng Trung, rõ ràng mạch lạc.
Nhưng Tần Thời Nguyệt chỉ nghe hiểu được 50 chữ.
Cô đưa tay kéo thử thanh tiến trình nghe thử đoạn nội dung phía sau, kết quả là suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Còn hai tháng nữa mới đến tháng Giêng, bây giờ cô đi cắt tóc thì có tác dụng không nhỉ?!
*Cắt tóc tháng Giêng, cậu cũng theo tiên. Câu này là một sự hiểu lầm. Đây là phong tục vào cuối triều Minh đầu triều Thanh, nhà Thanh lúc ấy buộc người dân phải cạo đầu để tóc đuôi sam, có người nhớ đến triều Minh nên quyết định không cắt tóc vào tháng Giêng để hoài niệm cái cũ, tưởng nhớ quá khứ. Nhưng thời gian trôi qua, “hoài niệm cái cũ” và “cậu chết” tiếng Trung phát âm khá giống nhau nên từ đó lưu truyền câu nói này.
Tác giả bảo ai đọc câu cuối không hiểu thì quay lại xem tên chương, tên chương này là “Cắt tóc tháng Giêng thì cậu theo tiên”.