Trịnh Thư Ý không ngờ mình lại hẹn Thời Yến một cách thuận lợi như thế, cô luôn cảm thấy không chân thực, giống như là đang nằm mơ vậy.
Đến sáng ngày hôm sau, cảm giác không chân thực vẫn còn đấy, cô mở mắt, nằm ườn trêи giường một hồi, sau đó lấy điện thoại ra, bấm vào tường nhà của Thời Yến.
Ồ, cái này cô có thể xem trong ba ngày luôn ấy.
Nhưng mà thế này lại không giống với phong cách của anh.
Trịnh Thư Ý vui vẻ ngồi dậy, vừa rửa mặt vừa gửi tin nhắn cho anh.
Trịnh Thư Ý: Chào buổi sáng~
Trịnh Thư Ý: Bắn tim.jpg
Đến mười một giờ, bên kia mới trả lời lại: Chào buổi sáng…
Ồ, anh dậy cũng trễ ghê.
Trịnh Thư Ý: Anh đừng quên buổi liveshow tối nay đấy.
SY lucky: Ừa.
Buổi liveshow bắt đầu lúc bảy giờ tối nay, Trịnh Thư Ý vốn định nhắn tin hỏi Thời Yến xem có muốn đi ăn cùng nhau hay không. Nhưng sau đó cô nghĩ lại, trăng tròn thì sẽ khuyết, tốt quá hóa dở, nên có chừng mực thôi.
Thế là cô bắt đầu trang điểm từ sớm, chọn tới chọn lui xem mình nên mặc gì, cô còn chọn đôi giày cao gót vừa mới mua, tinh thần sảng kɧօáϊ rời khỏi nhà.
Mới sáu giờ chiều, hoàng hôn vẫn chưa buông xuống, ánh trời chiều thấp thoáng bên đường chân trời, trêи mặt đất toàn là lá cây.
Nhưng trước cổng sân vận động nơi tổ chức liveshow người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Trêи một khoảng sân rộng có rất nhiều người đang trải thảm bán đủ thứ đồ chơi nhỏ, banner cầm tay, bảng đèn, que phát sáng, còn có đủ loại băng đô cài tóc.
Trịnh Thư Ý đi dạo một vòng, cô không mua mấy món khác mà lại để ý đến một cái buộc tóc hoạt hình.
Căn cứ vào định luật phim thần tượng, cài tóc dễ thương là đồ vật dễ sử dụng nhất.
Nếu như cô có thể để Thời Yến đeo cài tóc cùng mình thì công cuộc làm mợ út của cô sẽ nắm chắc trong tầm tay.
Trịnh Thư Ý nghĩ đến hình ảnh kia, muốn cười nhưng cũng rất mong chờ, thế là cô tỉ mỉ chọn hai cái cài tóc hình chuột Mickey.
Trêи quảng trường gió hơi lớn, cô quấn chặt khăn quàng cổ, ôm hai cái băng đô cài tóc tìm một chỗ đứng chờ Thời Yến.
Người đến xem liveshow đa phần đều là bạn bè đi theo nhóm hoặc là người yêu đi theo cặp, người cô đơn một mình như Trịnh Thư Ý rất hiếm thấy, nhưng cũng rất dễ thấy.
Cô đứng tại chỗ, cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ, cô muốn giục Thời Yến nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Cho đến sáu giờ rưỡi, nhân viên công tác bắt đầu thông báo mọi người xếp hàng vào trong, nhưng mà Thời Yến vẫn chưa đến.
Trịnh Thư Ý gửi tin nhắn giục anh, đồng thời đi về phía cổng lớn.
Lúc cô đi đến ven đường, một chiếc Porsche chậm rãi dừng lại ngay trước mặt cô. Chiếc xe hầm hố thế này, đoán chừng chỉ có thể là Thời Yến mà thôi.
Trịnh Thư Ý nở nụ cười, sau khi cửa xe được mở ra, một đôi chân mảnh khảnh bước xuống.
Bắp đùi trắng nõn, còn mang giày bốt cao.
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, mắt mở trừng trừng nhìn Tần Thời Nguyệt từ trên xe bước xuống.
Cô nhóc cầm túi xách, tháo kính râm xuống, nhìn sang Trịnh Thư Ý nở nụ cười.
Trịnh Thư Ý không ngờ Tần Thời Nguyệt cũng đến đây.
Nhưng mà không có gì kỳ lạ cả, dù sao Tống Nhạc Lam cũng rất nổi tiếng.
Thế là Trịnh Thư Ý cười với cô nhóc, “Khéo ghê ta.”
“Khéo ư?”
Tần Thời Nguyệt khó hiểu, “Không phải chị hẹn em đến đây sao?”
Trịnh Thư Ý:?
Tôi hẹn cô?
Tôi hẹn cô ư?
Rõ ràng là tôi hẹn Thời Yến mà.
Chờ đã, Thời Yến?
Trong nháy mắt, trong đầu Trịnh Thư Ý giống như đang diễn ra cảnh tượng sao chổi va vào trái đất, đâm vào Trịnh Thư Ý khiến cô hồn phi phách tán.
May mắn, cô cố gắng ổn định lại cảm xúc trong thời gian ngắn nhất, đồng thời cũng lấy lại tinh thần, trong lúc hỗn loạn, mọi chuyện bỗng nhiên lộ ra manh mối.
SY – Thời Yến.
Cũng là Thời Nguyệt.
*Thời Yến là Shi Yan, Thời Nguyệt là Shi Yue, viết tắt đều là SY =))).
Hóa ra người mà tối qua cô hí hửng ngỏ lời hẹn hò lại là Tần Thời Nguyệt.
Ha ha, đúng là khéo thiệt mà.
Mợ nó chứ đúng là khéo quá đi.
Trịnh Thư Ý đỡ trán, nở nụ cười gượng gạo, “Đúng, đúng vậy, chị nói là chị vừa giục cô thì cô đã đến rồi.”
“À.”
Tần Thời Nguyệt cảm thấy Trịnh Thư Ý có gì đó là lạ nhưng cô nhóc lại không tìm ra, chỉ đành cười ngại ngùng.
Mà nói ra thì tối qua cô cũng có hơi mơ màng.
Tần Thời Nguyệt không phải là một người dễ thân, sau khi cô tìm chủ biên xin Wechat của Trịnh Thư Ý, đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, ai ngờ đối phương lại nhiệt tình chào hỏi cô giống như đã biết cô là ai vậy.
Sau đó chị ấy còn chủ động hẹn cô đi xem liveshow nữa chứ.
Tuy Tần Thời Nguyệt có hơi ngạc nhiên, nhưng cô bỗng nhớ đến mấy ngày trước Trịnh Thư Ý có lần nhắc đến buổi liveshow này.
Lúc đó chị ấy có nói mình dư một vé, hỏi chị Khổng Nam có muốn đi cùng không, chị Khổng Nam đã đồng ý rồi nhưng hôm qua chị Khổng Nam lại có nhiệm vụ phỏng vấn đột xuất.
Trước khi đi chị Khổng Nam có nói với chị Trịnh Thư Ý một tiếng, trông chị ấy khá là thất vọng. Cho nên khi Tần Thời Nguyệt nhận được lời mời của Trịnh Thư Ý, cô không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý ngay.
…
Quản lý trật tự ở hiện trường rất tốt, hai người đi vào sân vận động vô cùng thuận lợi.
Đến khi buổi liveshow đi được một nửa đoạn đường, hai người bọn họ vẫn không nói với nhau một câu, cứ lặng yên ngồi một chỗ, lâu lâu lại vẫy vẫy gậy phát sáng, bầu không khí trong suốt quá trình đều thấp thoáng một chút lúng túng ở đâu đấy.
Mặc dù lí do lúng túng không giống nhau, nhưng bọn họ thật sự không hề ăn nhập với những người đang vui vẻ ồn ào tại sân vận động.
Trong lúc đó, Trịnh Thư Ý không tập trung nghe ca nhạc mà trong đầu cô chỉ toàn là Thời Yến.
Trong một giây phút nào đó, cô không nhịn được, không cam lòng mà lấy điện thoại ra nhìn.
Được lắm, đúng là Tần Thời Nguyệt, không phải là Thời Yến.
A a a a Thời Yến anh chết đi!
Ngay lúc đó, Trịnh Thư Ý vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tống Nhạc Lam đang ngồi hát trêи chiếc ghế được treo trêи cao, và ánh mắt bà ấy luôn nhìn về phía bọn họ.
Tống Nhạc Lam đang hát một bài hát tiếng nhật – Tôi đã từng nghĩ đến cái chết.
Trịnh Thư Ý không hiểu lời bài hát, nhưng mà cô lại cảm thấy rất thê thảm, bài hát này nghe sao mà thảm thế.
Nhưng vẫn không thảm bằng cô.
Bầu không khí tại sân vận động bắt đầu lên cao, rất nhiều khán giả đã bật khóc khi nghe bà hát.
Mà Tống Nhạc Lam vẫn nhìn về phía Trịnh Thư Ý, khiến cô có cảm giác Tống Nhạc Lam đang hát bài này vì cô vậy.
Cảm xúc dần hòa vào bầu không khí, khóe mũi Trịnh Thư Ý bất giác chua xót, giống như chỉ cần một giây thôi là nước mắt cô lập tức sẽ tuôn rơi.
Tần Thời Nguyệt liếc trộm sang Trịnh Thư Ý mấy lần, cô nhóc cứ cảm thấy chị ấy có gì đó là lạ.
Bài hát kết thúc, Tần Thời Nguyệt không nhịn được bèn hỏi, “Chị sao thế? Không được vui ạ?”
Trịnh Thư Ý quay đầu, đôi mắt nhìn cô nhóc chằm chằm không chớp mắt.
Bầu không khí tại sân vận động càng lúc càng nóng, trong tiếng reo hò xung quanh, Trịnh Thư Ý cũng muốn giải tỏa cảm xúc của bản thân.
Bên cạnh cô lại là Tần Thời Nguyệt, không biết vì sao mà khi đối mặt với cô nhóc thực tập sinh không mấy thân thiết này, cô lại bỗng muốn tâm sự hết mọi chuyện.
“Em biết không, chị vừa mới chia tay không lâu.”
Tần Thời Nguyệt gật đầu, “Em có nghe qua.”
Trong sân vận động có mở điều hòa, không khí không được lưu thông, Trịnh Thư Ý hít hít mũi, lúc cô nói chuyện cũng nói bằng giọng mũi.
“Anh ta theo đuổi chị rất lâu, lúc ấy mọi người đều cảm thấy nếu không có chị thì anh ta sẽ không sống nổi, nhưng ở bên nhau chưa được bao lâu, anh ta đã quay ngoắt ngoại tình với kẻ khác.”
Tần Thời Nguyệt mở to mắt, hít vào một hơi thật sâu.
Không thể ngờ, Trịnh Thư Ý như thế này mà lại bị cắm sừng.
“Em “tuesday” cũng chẳng xinh gì cho cam.”
Tần Thời Nguyệt, “Thế thì tại sao thế ạ?”
Trịnh Thư Ý, “Dĩ nhiên là do nhà ả ta có tiền, lại có một ông cậu út ghê gớm nữa!”
Trịnh Thư Ý còn nói hai người kia đi khắp nơi gây sự chú ý thế nào, ả “tuesday” giả vờ giả vịt trước mặt cô ra sao, Tần Thời Nguyệt nghe cô nói cứ như có chung một mối thù, liên tục vỗ đùi đen đét.
“Trời má! Loại người này phải cắt từ lông mày trở xuống mới được!”
“Đúng chứ, đúng chứ!”
Đang có tâm trạng, Trịnh Thư Ý nói toạt ra cả bí mật mà mình luôn cất giấu trong lòng, “Chị không thể nuốt trôi cục tức này, chị không muốn bọn họ sống tốt. Mà vừa hay cậu út của cô ả kia hình như ban đầu có ý với chị, thế là chị đi cưa anh ta, làm mợ út hai người kia!”
Tần Thời Nguyệt gật đầu liên tục, cô nhóc vô cùng kích động.
“Đúng, cưa cậu ả ta! Làm mợ út ả ta luôn!”
“Không làm được thì không phải là người Trung Quốc!”
“Chị Thư Ý cố lên!!!”
…
Liveshow gần đến hồi cuối bỗng xuất hiện khách mời đặc biệt, là một tiểu thịt tươi đang nổi tiếng có vô số fan bạn gái.
Đây là chuyện mà tất cả các khán giả có mặt đều không ngờ tới, khi khách mời xuất hiện trêи sân khấu, cả sân vận động như vỡ òa, ngay cả Tần Thời Nguyệt cũng chỉ biết ngây người mà nhìn.
Sau hai bài hát, tiểu thịt tươi kia rời sân khấu, nhưng lòng Tần Thời Nguyệt vẫn còn bồn chồn không yên.
Cô nhìn trái rồi lại nhìn sang phải, đôi mắt lóe sáng, cuối cùng cô nhóc nhìn về phía hậu trường vài giây rồi nói với Trịnh Thư Ý, “Chị Thư Ý, bạn em vừa nhắn tin bảo có chuyện tìm em, em phải về trước rồi.”
Trịnh Thư Ý vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí của sân vận động, phất tay với cô nhóc, “Em đi đường cẩn thận nhé.”
Tần Thời Nguyệt đeo kính râm, khom lưng đi ra ngoài.
Buổi liveshow này đến cuối cùng vẫn chỉ có một mình Trịnh Thư Ý ở lại nghe cho hết.
Đến khi màn trình diễn bổ sung kết thúc, tất cả khán giả đều rời đi thì đã hơn mười giờ.
Toàn bộ đoạn đường bên ngoài cổng lớn của sân vận động đã kẹt cứng ngắt, xe muốn chạy vào cũng khó khăn.
Trịnh Thư Ý chờ một lúc lâu, đến khi con đường dần thông thoáng trở lại, mấy chiếc xe bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Cô đi đến ven đường để tiện lên xe hơn.
Xung quanh dần dần yên tĩnh lại, Trịnh Thư Ý hà hơi vào tay cho ấm, nhoài người ra nhìn khắp nơi.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế, nhưng cô vẫn không nhìn thấy xe mà mình đã đặt, ngược lại lại bắt gặp một chiếc xe thể thao khá chói mắt.
Ánh mắt Trịnh Thư Ý dần dần xác định tiêu điểm, sau đó không thể nào dời nổi ánh nhìn.
Tuy cách một lớp kính chắn gió, nhưng cô vẫn có thể nhận ra người ngồi trong xe chính là Thời Yến.
Dòng xe cộ chậm chạp di chuyển, một tay Thời Yến đặt lên vô lăng, anh tùy ý để vầng sáng hắt lên mặt mình, cũng không vì chuyện kẹt xe mà lộ ra vẻ mặt bực bội.
Nhưng khi anh ngước mắt lên, nhác thấy một bóng hình xuất hiện trong tầm nhìn của mình, ánh mắt chợt hiện lên chút gợn sóng.
Anh liếc mắt nhìn sang, Trịnh Thư Ý đang đi về phía anh.
Bỗng nhiên, Trịnh Thư Ý bất cẩn lảo đảo một cái.
Đôi giày mới này không vừa chân cô, gót giày lại mảnh, lúc ngồi thì không phát hiện ra nhưng khi đi trên đường thì lại rất rõ ràng.
Thật ra cô chỉ bị sái chân rất nhẹ, nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Trịnh Thư Ý khẽ lóe lên, ý nghĩ giả vờ bị đụng chợt nảy ra.
Và thế là cô nhìn trừng trừng đối phương, nhón chân một cái rồi đứng yên bất động.
Vì cô biết, Thời Yến đã nhìn thấy mình. Hơn nữa, anh sẽ không thể phớt lờ cô như thế.
Quả nhiên, chiếc xe chậm rãi trườn về phía trước, lúc đi ngang qua cô thì dừng lại.
Cửa xe hạ xuống, Thời Yến chống tay đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Ý nhưng không nói lời nào.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, giống như đang chờ đối phương mở miệng trước vậy.
Vài giây sau, Trịnh Thư Ý mếu máo, tủi thân nói, “Thời tổng, em bị trẹo chân rồi.”
Thời Yến lạnh lùng nhìn cô, chờ cô nói câu tiếp theo.
Trịnh Thư Ý, “Tại anh cả đó.”
Cô lại tiến lên một bước đến gần chiếc xe hơn, “Anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Thời Yến ngẩng đầu lên, mu bàn tay khẽ chạm vào huyệt thái dương, hờ hững nhìn Trịnh Thư Ý.
“Liên quan gì đến tôi?”
Trịnh Thư Ý, “Vừa nhìn thấy anh là em không thể nhìn đường được.”
“…”
Chiếc xe phía trước đã được lái đi, dòng xe cộ phía sau lại nổi lên tiếng kèn in ỏi.
Thời Yến cười giễu, anh thu hồi ánh mắt, chiếc xe phóng vụt đi.
Trịnh Thư Ý, “…”
Anh có còn là con người không hả?
Trịnh Thư Ý giận đến mức đứng thẳng người dậy, dậm chân, khoanh tay trước ngực, nhưng không biết phải làm gì.
Đúng lúc tài xế gọi đến nói rằng ở bên đấy không tiện đỗ xe, nên bảo cô đi đến ngã tư phía trước.
Cô đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Đi rồi lại đi, bước chân bỗng đạp hụt một cái.
Trịnh Thư Ý trợn mắt, chưa kịp phản ứng lại, cơn đau nhức từ dưới mắt cá chân đâm thẳng lên đầu cô.
Trịnh Thư Ý loạng choạng ngã xuống, cũng may có một cô gái đi ngang qua chạy đến đỡ lấy cô.
“Cô không sao chứ?”
“Không, tôi không sao.”
Mợ nó.
Đúng là nghiệp quật mà.
Cô gái tiếp tục băng qua đường, còn Trịnh Thư Ý lại đứng đấy, khẽ cử động đôi chân, cô đau đến độ hít sâu một hơi.
Nhưng không còn cách nào khác, tài xế không chạy vào đây được, cô chỉ đành lê đôi chân khập khiễng đi về phía trước.
Ngay tại đèn đỏ phía trước, Thời Yến đã chứng kiến cảnh này trong kính chiếu hậu.
Anh ngẩng đầu, ngón tay gõ gõ lên vô lăng, ngay sau đó quay đầu xe lại.
Đoạn đường này tựa như không có điểm cuối, Trịnh Thư Ý vừa lê từng bước trêи đôi giày cao gót, miệng thì không ngừng mắng chửi.
“Thời Yến, anh là đồ vô lương tâm.”
“Đồ mắt cận một ngàn rưỡi độ.”
“Đồ không có lương tâm, vô tình vô nghĩa.”
“Tôi không đẹp, không đáng yêu ư?”
“Đôi mắt của anh tự động né người đẹp hả? Anh đi hiến tặng cho quán lẩu đi là vừa.”
“Chết đi sống lại bao nhiêu lần cũng ngốc…”
Bỗng nhiên, huyệt thái dương của cô khẽ nảy lên, bước chân cũng dừng lại.
Bầu không khí xung quanh hình như không đúng cho lắm.
Như có ai đó dẫn dắt, cô chậm rãi quay đầu lại.
Cách cô khoảng chừng nửa mét, cửa sổ xe của Thời Yến đã hạ xuống, anh sầm mặt nhìn cô.
Trịnh Thư Ý: “…”
Cô nuốt nước miếng.
“Em thấy em có thể lên xe rồi giải thích sau, anh thấy thế nào?”