Quân sư, tại sao ngươi không phải là nữ chứ? Ngón cái và ngón trỏ của Tân Lương giữ chặt cây kim bạc thon dài, kim ở trên vải xuyên qua xuyên lại, nghe lạch cạch.
"Làm sao tướng quân lại tới đây?"
"Là như thế này." Lục Thận Hành cúi người nhìn quần áo bị chất thành một đống, khóe mắt co rút, "Bản tướng quân đi qua hoa viên không cẩn thận làm rách tay áo rồi."
Tân Lương nhíu mày, " Đi tìm thất nương là được mà."
"Nàng làm sao so được với Quân sư." Lục Thận Hành dọn cái ghế qua, ngồi lên, mỉm cười, "Việc này không nên chậm trễ, quân sư, đến đây đi."
Bẵng đi một lúc, Tân Lương mở miệng hỏi, "Màu nào?"
Lục Thận Hành nói, "Đen."
Tân Lương sờ đến bên cạnh rổ kim chỉ, ở hàng cuối cùng rút ra một cuộn chỉ, chuẩn xác xỏ một đường qua lỗ kim nhỏ. Thoạt nhìn cả quá trình vô cùng dễ dàng.
"Tướng quân, người nâng ống tay áo tới đây."
Lục Thận Hành duỗi tay, đem chỗ bị rách đưa tới trước mặt anh.
Nhìn biểu tình nghiêm túc, thao tác lưu loát của Tân Lương, hẳn sẽ không có ai tin mấy mũi khâu này lại xiêu vẹo khó xem như vậy.
Lục Thận Hành tự thấy hắn sẽ không mặc lại bộ đồ này được nữa, nhưng động viên khuyến khích thì vẫn phải có.
"Quân sư, ngươi khâu thật đẹp."
Vành tai Tân Lương hơi ửng đỏ, nhưng miệng vẫn nhả chữ vô cùng sắc bén, "Tướng quân, người có thể cách thần xa một chút không?"
Lục Thận Hành hành động ngược lại, tiến gần hơn, ở sát bên nhìn Tân Lương. Đường nét khuôn mặt người này ôn hòa, da như bạch ngọc, khóe môi hơi vểnh lên, cánh môi đầy đặn, cảm xúc ở bên trong nhất định rất mỹ diệu.
Gương mặt này đúng là kinh diễm, một chút tì vết cũng không có. Nếu không có tấm lụa đen kia, đằng sau đôi mắt đó sẽ xinh đẹp cỡ nào.
"Quân sư, vì sao ngươi không phải là nữ chứ?"
Kim bạc trên tay Tân Lương đột nhiên dừng lại. Anh ghét nhất là kẻ nào lấy khuôn mặt này đi nói chuyện, không khác gì bị nhục nhã.
"Tướng quân có muốn vi thần cởi y phục cho người xem rốt cuộc cơ thể này là nam hay nữ không?"
Lục Thận Hành khụ một tiếng, "Không cần đầu."
Tân Lương lấy tay áo chưa may xong đem ra, cầm kéo cắt đứt sợi chỉ. Ý tứ đơn giản mà thô bạo, tôi không vui.
Lục Thận Hành thấy không ổn, đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói, "Ting, Lục tiên sinh, mục tiêu đã cự tuyệt, nhiệm vụ may vá thất bại. Tiến hành trường phạt. Lục tiên sinh, xin hãy vòng tay trái qua vai, sờ tai phải trong mười giây."
Mẹ nó, mi giết ông luôn đi, sắc mặt Lục Thận Hành u ám, cái hệ thống biến thái này.
Tân Lương, lần này cậu hại tôi thảm rồi, món nợ này ghi sổ.
Hít sâu hai lần, Lục Thận Hành căng não, cắn răng sống chết bẻ tay.
Bụp một cái, cánh tay Lục Thận Hành buông thõng xuống, mặt hắn trắng bệch.
Tân Lương động lỗ tai, chậm rãi hướng bên ngoài lên tiếng: "Người đâu, mang tướng quân đi gặp đại phu."
Theo đó là tiếng kêu thất thanh của Lục Thận Hành, "A——"
Lần đầu tiên trong đời, Lục Thận Hành mở khóa kĩ năng trải nghiệm nỗi đau trật khớp, nhưng cỡ nào hắn cũng không thể tỏ ra đau đớn trước mặt thuộc hạ.
Khang Thạch Phục nghe tin liền đến xem tình hình, ôm tay đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Xem bộ dáng chính là không ngồi lại một lúc sẽ không đi.
Đồng Nghĩa cau mày dò hỏi, "Quân sư, chuyện gì xảy ra vậy? Là ai đả thương tướng quân?"
Chuyện này vô cùng khiến người ta tò mò.
Tân Lương đứng một bên nhìn Lục Thận Hành, ngữ điệu nhàn nhạt nói, "Ta cũng muốn biết."
Chính chủ Lục Thận Hành quay mặt làm ngơ, đổi tư thế rồi tiếp tục nằm nghỉ. Hắn bây giờ một bụng tà hỏa, suýt thì bị thương đến nội tạng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lại có họng súng cố tình hướng vào kho thuốc nổ, nghe Đồng Nghĩa một bên tự lẩm bẩm, "Lạ thật, gián điệp của Khố Hợi sao có thể trà trộm vào thành chúng ta..."
Lục Thận Hành lạnh mặt quát, "Cút!"
Đồng Nghĩa mặt xám tro lầm lũi đi ra, lôi theo cả khúc gỗ Khang Thạch Phục đang đứng một bên.
Gian phòng chìm vào yên lặng.
Tân Lương đứng một lúc, từng bước đi đến giường bệnh, nhíu mày nhàn nhạt hỏi, "Tướng quân, sao người lại tự làm mình bị thương?"
Lục Thận Hành giương mắt, cười lạnh, "Còn không phải vì ngươi!"
Tân Lương ngây ngốc.
Cả hai lại cùng chìm vào im lặng.
Lục Thận Hành quay lưng lại với Tân Lương, Tân Lương vẫn trầm mặc đứng im một chỗ, giống như đang gặp phiền não.
Mấy ngày sau, Tân Lương nhận được một phong thư nhà.
Lục Thận Hành lúc biết được biểu tình liền thay đổi. Hắn cho rằng chỉ cần Thường Châu còn sống, cốt truyện liền thay đổi, bây giờ không ngờ mọi thứ lại y như cũ.
Lần này Tân Lương đi về nửa đường sẽ gặp bọn cướp, sau đó được Cảnh Vương cứu, cũng thuận tay hái được bó hoa cúc này.
Từ lúc đó mệnh của Tân Lương đã không còn cứu được nữa.
Lục Thận Hành không nói lời nào. Sau đó nghe được âm thanh của hệ thống, trước mặt hắn là thế giới lạnh lẽo của Tân Lương, mây mù xám xịt, thù hận, đau khổ, cô độc, toàn là cảm xúc tiêu cực.
Nhiệm vụ của hắn chính là thay đổi số phận các nhân vật chính trong
Bi tình hệ liệt bao gồm Tân Lương, cho họ thấy hi vọng và tình yêu tràn ngập trên thế giới này.
Khi nào thế giới xám trắng không tia nắng của họ trở nên rực rỡ đầy màu sắc, nhiệm vụ của hắn mới thành công.
Lục Thận Hành chạy ra ngoài, nhìn thấy Tân Lương mang một kiện hành lí màu xám, tay cầm cây gập trúc dài bốn, năm thước. Người đã leo lên xe ngựa.
"Ngươi đứng lại!" Lục Thận Hành lớn tiếng quát, "Bản tướng yêu cầu ngươi xuống ngựa ngay lập tức."
Tân Lương nghe vậy chợt sững lại.
Lục Thận Hành đi đến nắm chặt cổ tay Tân Lương, kéo anh xuống dưới, lồng ngực không ngừng phập phồng, hơi thở dồn dập.
Tân Lương là hoàng đế khâm điểm, được cho một số đặc quyền. Quân lệnh có tác dụng rất thấp với anh.
Cơn đau trên tay tăng lên, Tân Lương ngữ khí vẫn bình tĩnh, kiên quyết nói, "Thần phải về nhà một chuyến."
Lục Thận Hành mặt âm trầm, hắn không thể rời quân doanh nếu không có lệnh của hoàng đế, nếu không đã dứt khoát cùng Tân Lương lên đường. Nếu vậy, cho dù thanh niên và Cảnh Vương có gặp nhau, hắn cũng chỉ cần bảo toàn hoa cúc của người này là được.
"Tân gia đã sớm không phải là chốn về của ngươi rồi, ngươi còn trở về làm cái gì? Đôi mắt mù chưa đủ, chờ bọn họ biến ngươi thành người què luôn phải không?"
Cảm xúc trên mặt Tân Lương hơi dao động, như con mèo bị giẫm đuôi. Anh mím môi lộ ra vẻ đầy chán ghét. "Đó là gia sự của thần."
Chứ cậu nghĩ mẹ nó tôi muốn quan tâm cậu hay sao?
Lục Thận Hành nắm cổ tay Tân Lương đến đỏ bừng, hắn cảm thấy bản thân quá tiện, vì cái gì phải ngăn người khác đi tìm đường chết?
"Buông tay." Tân Lương nhẹ giọng nói.
"Câm miệng!" Lục Thận Hành lạnh giọng răn dạy. Hắn không thể tìm được cách thuyết phục Tân Lương, hoàn toàn không tìm được cách xử lí vẹn cả đôi đường. Mà chính hắn không biết, hành động của hắn rơi vào mắt người ngoài chính là kiểu, "Ngươi đi rồi thì ta phải làm sao đây?"
Một đám người miệng chữ O đứng nhìn tướng quân và quân sư lôi lôi kéo kéo, hình như bọn họ vứa biết được điều gì ghê gớm lắm.