"Ta thoạt nhìn giống đoạn tụ lắm sao?" Mười lăm tháng tám, hội Trung thu, vốn là ngày nên ngắm đèn ngắm trăng, lại không ngờ gặp phải một hồi mưa to.
Sấm đánh vang trời, đột nhiên, một đạo bạch quang đánh xuống đem phủ Tướng quân sáng bừng trong màn đêm.
Kim quang như thế chẻ tre, giống một mũi tên sắc bén đâm xuyên qua lớp giấy mỏng của cửa sổ, cực nhanh xẹt qua đầu giường của hắc y nam tử, chiếu lên gương mặt tựa Tu La.
"Vết thương ngoài da vẫn còn ổn, chỉ cần thời gian là có thể hồi phục. Tệ nhất chính là đôi mắt bị tổn thương do hạt dâu tằm." Cũng không biết là ai độc ác đến thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt. Lưu đại phu thở dài, "Đôi mắt của Tân công tử vốn là..."
Lão ngừng lại, cảm thấy dường như mình nói sai rồi, lại cố gắng lựa từ lời uyển chuyển hơn, "Vào đông và hạ, dễ cảm thấy nóng không chịu nổi, nhớ không được gãi, cũng không được khóc."
Lục Thận Hành im lặng lắng nghe, hắn cáo bệnh ở nhà để không tham dự yến tiệc trăng rằm, hiện tại tâm tình vô cùng phức tạp không cách nào chải gọn được.
Y phục đầy máu ở góc giường vẫn còn mùi tanh tưởi, trên người Tân Lương ngang dọc đều là vết thương, trùng trùng điệp điệp, cả máu lẫn nước. Toàn bộ phần da lưng đều lộ thịt, trước ngực đẫm máu, huyết nhục lẫn lộn bất phân.
"Đúng là một đứa trẻ kiên cường..." Lưu đại phu đắp thuốc cao lên miệng vết thương từng chút một, lại nhịn không được thở dài, "Trời đánh mà..."
Nghe Lưu đại phu dong dài, Lục Thận Hành hình xuống, trong mắt hắn xẹt lên một tia hắc ám, hắn ở trong đầu lặng lẽ tính kế.
Từ đầu đến cuối Tân Lương không chảy một giọt nước mắt nào, chỉ khi đau đến lợi hãi mới nhíu mày, đầu vai nhẹ nhàng run rẩy, anh khẽ cử động, nhấp đôi môi đang chảy ra tơ máu.
"Tân công tử, đau thì kêu ra đi." Lưu đại phu thay băng vải dính máu, "Như vậy cũng giúp ta biết thương thế nặng nhẹ."
Tân Lương há mồm, âm thanh nghẹn ngào, "Không có gì."
Đau đến mức chết lặng.
Hốc mắt Lục Thận Hành nóng lên, hắn ngẩng đầu. Cho dù cả Đại Ương có đi đời nhà ma cũng chẳng có quan hệ gì với hắn, nhưng nhìn đến Tân Lương một thân thương tổn vậy mà tỉnh lại câu đầu tiên là hỏi hắn có sao không. Trong lòng hắn khó chịu.
Hắn cũng không phải là thằng nhóc kích động, nghiêm túc yêu đương từng có, nghiêm túc muốn bàn chuyện cưới hỏi cũng từng có, cho nên hắn rõ ràng trong lòng mình đang là cái cảm giác gì.
Không phải thương hại, là đau lòng.
Hai chữ này cách biệt rất lớn, làm Lục Thận Hành trong vô thức phải kháng cự, trốn tránh, phủ định.
Trong mũi hắn luẩn quẩn toàn mùi thuốc và máu trộn lẫn vào nhau, một đạo sấm sét vang lên bên tai, suy nghĩ của Lục Thận Hành trước sau rối thành một cục. Hắn tự phỉ nhổ bản thân, mày rối rắm cái rắm, đúng là đồ trẻ trâu.
Tự nghĩ trong lòng, Lục Thận Hành không cẩn thận nói ra thành tiếng.
Lưu đại phu đang muốn tìm chuyện đánh vỡ cáo không khí nặng nè này, lão vừa nghe thấy liền hỏi, "Trẻ trâu là cái gì?"
"....Nghĩa là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng." Lục Thận Hành nói mặt không đồi sắc.
"Vậy thì Tướng quân thật là trẻ trâu." Lưu đại phu gật đầu thừa nhận, còn tiện thể quay ra hỏi người còn lại, "Tân công tử, ngươi thấy có đúng không?"
Lục Thận Hành quay qua chỗ khác, mắt trợn trắng.
Tầng tầng mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của Tân Lương, anh nghe vậy liền muốn tìm phương hướng của Lục Thận Hành, cố sức giật giật cổ nhưng đều phí công.
Để ý thấy động tác đó, Lục Thận Hành đi qua đứng bên người Tân Lương, "Ta ở đây."
Tân Lương lúc này mới an ổn trở lại.
"Tân công tử, đừng run như vậy, như vậy rất khó đắp thuốc."
Nhìn Lưu đại phu ghé đầu vào chân Tân Lương, nhìn như thế nào cũng thấy ngượng ngùng, hắn cuốn cổ tay áo lên, trầm giọng, "Để ta làm."
Dứt lời, hắn liền đi cướp thuốc mỡ trong tay Lưu đại phu, đổ ra bôi lên đùi Tân Lương.
Lúc thân thể bị thuốc mỡ lành lạnh đụng tới, Tân Lương bị đau cũng không hừ một tiếng, lần này lại xấu hổ nhè nhẹ run lên, "Để...để Lưu đại phu...làm."
Lưu đại phu vừa thấy miệng vết thương muốn nứt ra liền vội vàng đi qua.
"Đừng lộn xộn!" Lục Thận Hành bắt lấy mắt cá chân Tân Lương, huyệt thái dương hắn nhảy loạn, "Lưu đại phu, ông tránh ra, việc này ta phải làm."
Thật sự muốn hỏi vì cái gì, Lưu đại phu nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Tân Lương, lão sờ sờ mũi, đã biết chút việc không nên biết rồi, nếu đã biết, vậy thì coi như không biết.
Không biết Lục Thận Hành chạm phải chỗ nào, sống lưng Tân Lương cong lên, hít từng ngụm khí.
Lưu đại phu đức kế bên, cầm tờ giấy lên thổi mực chưa kịp khô, "Tướng quân, người nào cũng có chỗ mẩn cảm."
Lục Thận Hành nâng tay xoa hết mồ hôi đọng bên mí mắt, nhìn mắt Tân Lương, lại đi nhìn chỗ mình vừa động qua. Hắn vốn dĩ chỉ dùng bụng ngón tay thoa đều thuốc, lại không tránh được nghe Tân Lương hít khí.
Xử lí xong hết miệng vết thương lớn bé trên người Tân Lương, lại đem người bọc thành cái bánh chưng, Lục Thận Hành mệt đến mức một đầu đầy mồ hôi.
"Đây là thuốc tiêu sẹo." Lưu đại phu đem ra toa thuốc, "Mỗi nửa tháng dùng một lần, đừng dùng với nước nóng."
"Em ấy không chịu được nước nóng." Lục Thận Hành chèn thêm một câu, "Cũng không phải cạo lông heo."
Lưu đại phu khụ một tiếng, "Tướng quân, người đi theo ta."
Lục Thận Hành nhướng mày, cùng lão ra sau bình phong, "Nói đi, chuyện gì."
Lưu đại phu khụ hai tiếng mới nói, "Tân công tử thể chất không tốt, quá mức kịch liệt sợ là ăn không tiêu, tướng quân người nhớ kiềm chế chút."
"..." Khóe môi Lục Thận Hành giần giật, ngữ khí nghe không ra ý tứ gì, nhưng lại rất có ý vị mà nghiến răng nghiến lợi, "Ta thoạt nhìn giống đoạn tụ lắm sao?"
Lưu đại phu cho vẻ mặt như tiểu tử ngươi thật biết giả vờ, "Chẳng lẽ không phải?"
Mặt Lục Thận Hành tối sầm, quay đầu ra cửa giương giọng nói, "Lão Ngô, đưa Lưu đại phu trở về!"
Lúc vai hai người lướt qua nhau, Lưu đại phu nhét qua một cái bình nhỏ, hạ giọng nói, "Cầm lấy mà dùng."
Lục Thận Hành thuận tay nhận lấy, lại thuận tay cất vào trong lồng ngực. Chờ hắn kịp phản ứng lại, Lưu đại phu đã ra khỏi cửa, ngồi xe ngựa rời đi.
Trở lại bên giường, Lục Thận Hành thoa dược lên vải, nhìn chằm chằm đôi mắt của Tân Lương, rõ ràng có đường nét xinh đẹp, lại vô thần không thấy ánh sáng, trầm trầm tử khí.
Thật lâu sau, hắn đem mảnh vải kia che trở lại.
Tân Lương xoay cổ, "Lưu đại phu đi rồi?"
"Ừ."
Lục Thận Hành chạm vào những sợi tóc buông xuống của Tân Lương, tôi thay cậu báo thù.
Một dòng nước ấm chảy vào tim, bao phủ hết cả tay chân, Tân Lương cúi đầu, vùi mặt vào gối, khóe môi cong cong.
Chuyện ngoài dự đoán của Lục Thận Hành chính là dù cả người đầy thương tích, không những không có tuyệt vọng hay đau xót, ngược lại thế giới của anh càng có thêm nhiều ánh sáng.
Sau nửa đêm, cuồng phong nổi lên, bầu trời muốn nứt ra, cửa sổ phát ra tiếng vang loảng xoảng, trong phòng giá cắm nến bị thổi lay động, cuối cùng bang lên một tiếng tắt ngúm.
Lục Thận Hành quờ quạng xung quanh, trước khi hắn qua chỗ Tân Lương, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ rất lớn.
Lão quản gia mắt mang hơi nước đứng ở cửa, trong lòng Lục Thận Hành liền đoán ra.
Lục Thận Hành bất chấp không đi giày vớ, chân trần lao đi trong màn mưa, hắn nhanh chóng chạy đến Tây viện. Hắn lau nước mưa đầy trên mặt, quần áo ướt sũng dán vào tứ chi, đột nhiên rùng mình.
Phụ nhân lẳng lặng nằm trên giường, đôi tay rũ hai bên, khuôn mặt yên bình, ngực không một tia phập phồng.
Lục Thận Hành đem sợi tóc bạc của bà vén ra sau tai, lại đem mấy chỗ nhăn trên vạt áo vuốt phẳng.
Làm xong đâu đó, Lục Thận Hành lùi về sau hai bước, sau lưng không biết là nha hoàn nào "Oa" lên một tiếng rồi khóc lớn, đem nỗi đau buồn về cái chết kéo đến trước mắt mọi người.
Lão quản gia quỳ xuống, trên khuôn mặt khô gầy toàn là nước mắt, "Tướng quân, lão phu nhân đi rồi—"
Rất nhanh, căn phòng liền đầy người quỳ trên mặt đất. Có người bi thương vì người mình đã hầu hạ mấy năm nay đột nhiên không còn, cũng có người dùng tiếng khóc phát tiết hết sự lo lắng bất an về tiền đồ sau này của mình.
Lục Thận Hành an táng bà ở núi Hồ Bảo, nơi đó cũng là quê quán của bà. Từ ký ức của Thường Châu, hắn biết rằng lão phu nhân nhớ quê nhà không dứt.
Lá rụng về cội, cuối cùng cũng an giấc ngàn thu.
Mấy ngày sau, thời tiết đã quang đãng, Lục Thận Hành nhận được mật chỉ của hoàng đế, Khố Hợi bên kia có biến động, lệnh hắn trong ngày khởi hành chạy về thành Tây Lang.
Từ lúc Tân Lương xảy ra chuyện, Tần Hồng Uyên vẫn chưa hỏi một câu không biết làm sao lại nghe tiếng gió, thật sự đến tìm, mang theo Tân Hiểu Nhiễm tới tiễn con trai đi.
"Thường tướng quân, tiểu nữ...tiểu nữ..." Tân Hiểu Nhiễm đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Tiểu nữ muốn đến thành Tây Lang, người mang tiểu nữ theo được không?"
Nàng ban đầu chỉ cho rằng người này vừa xấu xí vừa lỗ mãng, gặp rồi mới phát hiện đối phương lớn lên cường tráng cao lớn, nói năng trầm ổn thong thả, hoàn toàn không giống trong suy nghĩ của nàng.
Chỉ có như vậy, nàng liền động tâm.
Lục Thận Hành ánh mắt quét qua quét lại tìm tòi nghiên cứu, hiểu ra.
"Tân tiểu thư, nơi đó trời đầy cát vàng, hằng năm khô hạn, vừa rắn vừa côn trùng, chuột kiến nhiều vô kể. Không phải nơi cô nương có thể ở được.
Tân Hiểu Nhiễm lập tức mở miệng nói, "Tiểu nữ có thể thích ứng."
Lục Thận Hành duỗi tay xoa thái dương, cùng là người Tân gia, Tân Hiểu Nhiễm này đầu óc một nửa cũng không sánh bằng Tân Lương.
Ta không thích người quá mảnh khảnh, ta không thích mặt trái xoan, ta không thích mắt to, hắn nghĩ từng cách một để từ chối, cuối cùng chọn phương án cắt đứt rắc rối về sau.
"Ta không thích nữ tử."
Quả nhiên, sắc mặt Tân Hiểu Nhiễm ngay lập tức thay đổi, lảo đảo chạy đi. Một mình khóc một hồi, sau khi bình tĩnh lại liền đi tìm Tân Lương.
"Nhị ca, Thường tướng quân nói ngài ấy không thích nữ tử."
Tân Lương run rẩy, đụng đến miệng vết thương, đau nhíu mày.
"Ngài nhất định là cố ý nói như vậy, nhị ca, huynh giúp muội đi." Tân Hiểu Nhiễm bắt lấy tay Tân Lương như thể không nhìn thấy thương thế của anh, "Huynh vẫn luôn ở bên cạnh tướng quân, chỉ cần huynh nói ra ngài ấy sẽ đáp ứng, chỉ cần muội đến được thành Tây Lang, không lo không có cơ hội."
Ngón tay nhẹ nhẹ gõ lên mép giường, Tân Lương nhấp môi nói, "Muội nói với phụ thân, kiếm cho muội một mối khác."
"Vì sao?" Tân Hiểu Nhiễm không dám tin tưởng trừng lớn mắt, "Nhị ca, huynh không giúp muội sao?"
Tân Lương nói chuyện bình tĩnh, lại lộ ra tia cảnh cáo lạnh lẽo.
"Bởi vì huynh ấy là của ta."