Ngô Hựu Kỳ đi lên tầng 2, vừa bước vào hành lang đã nhìn thấy Ngô Thế Huân như ma đột ngột xuất hiện.
“Chị, chị đã nói gì?”
Nhìn Ngô Thế Huân một cái, vốn dĩ còn muốn nói với em ấy vài câu. Ai bảo em ấy doạ mình sợ gần chết, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của em ấy kia, thôi thì tha thứ vậy!“Chị nói với em ấy tình cảm của em với em ấy thôi, dậy em ấy phải đối mặt thế nào.”
“Em thì có tình cảm gì…”
“Không có hả? Thế thôi chị về nhà đây, không nói với em nữa!”
“Haizz, chị, đừng mà…”
“Em đúng là con vịt chết, còn dám cứng mồm.”
Ngô Hựu Kỳ kéo Ngô Thế Huân đến phòng đọc sách, xem Ngô Thế Huân nịnh nọt bưng một tách cafe đến, đằng hắng giọng một chút lại tiếp tục nói.
“Lộc Hàm đối với em vẫn còn chút trở ngại, đó là do em ấy trong lòng còn loạn, không phải nhất thời là có thể giải quyết.”
“Vậy em nên làm thế nào?”
“Đừng cố gắng làm quá cái gì, chỉ cần đối tốt với em ấy, sớm muộn em ấy cũng sẽ hiểu.”
“Nhưng em ấy khoẻ lại rồi thì sẽ muốn rời đi…em cũng không thể ép em ấy!”
“Tuỳ em ấy đi, em chỉ cần nỗ lực giữ em ấy lại mà thôi.”
Ngô Thế Huân âm trầm nghĩ ngợi rất lâu, cho đến tận khi Ngô Hựu Kỳ không chịu nổi cái thằng em ngốc ngây ngô ngồi đây mà quên mất Lộc Hàm, mới vỗ vai cậu ấy một cái, ý chỉ cậu ấy mau dẫn Lộc Hàm ra ngoài ăn cơm. Ngô Thế Huân lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng ra khỏi phòng đi tìm Lộc Hàm.
————————————————
Trương Nghệ Hưng đã ở nhà riêng của Lộc Hàm rất nhiều ngày rồi. Bao nhiêu ngày qua, căn bản không có ai nói chuyện cùng cậu, cùng cậu giao lưu. Hơn nữa, trong lòng Trương Nghệ Hưng tràn ngập bất an cùng lo lắng. Lộc Hàm rốt cuộc đã đi đâu? Nghĩ là có gọi điện cũng không ai nghe, gọi cho Ngô Thế Huân thì cũng bị anh ta trách mình phiền phức nói hai ba câu đã cúp máy, còn có bức thư đó. Không thấy bóng dáng của Lộc Hàm, làm sao hỏi đây?
Câu hỏi lớn nhất…yêu cầu của Ngô Diệc Phàm.
Hôm đó cậu đi gặp anh ta, lúc đến quán cafe, nhìn thấy anh ta hoàn toàn không phải người đàn ông lạnh lùng đêm đó. Ngồi xuống bên cạnh, ánh sáng hắt lên người anh ta, nho nhã như một hoàng tử. Hơn nữa, không thể không thừa nhận, anh ta rất đẹp trai…nhưng chỉ cần nhớ lại bản thân cậu từng bị anh ta…toàn thân liền run lên đau đớn như bị kim châm. Cảm thấy thật bất an anh ta nói, anh ta muốn cậu làm bạn trai của anh ta, cùng anh ta đi Mỹ một chuyến. Lý do tại sao thì anh ta không nói, chỉ là muốn cậu phục tùng, hơn nữa còn thần thần bí bí nói cậu sẽ không phải hối hận khi đi cùng anh ta, thời gian đã định là tháng sau, thật là thời gian chờ đợi vật vã.
Thật ra, Ngô Diệc Phàm nghĩ gì, đến bản thân anh cũng không hiểu. Chỉ là cảm thấy, Trương Nghệ Hưng rất đáng yêu, thích nhìn thấy lúc cậu ấy lo lắng, lúc cậu ấy mặt đỏ ngượng ngùng. Loại cảm giác này, không sai, chính là yêu thích, còn về việc có phải tình yêu hay không thì không cần bàn luận, dù sao chuyện nhất kiến chung tình đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.
Hiện tại, từ lúc gặp lại Trương Nghệ Hưng đã lại qua vài ngày, lại bắt đầu nhớ cậu ấy…
————————————————
Ngô Thế Huân lúc này đang ngồi đối diện với Ngô Diệc Phàm, hai người đang yên lặng ngồi trong căn phòng được bao trọn, mỗi người một cốc cafe, không khí vô cùng lạnh lẽo.
Vốn dĩ một tuần trước đã hẹn cậu ta rồi, không ngờ cái tên Ngô Thế Huân này đến bây giờ mới đồng ý gặp anh. Khửa khửa, đây không phải là khinh thường quyền lực của bố già sao? Mấy ngày này, cũng nghe thuộc hạ nói, cậu ta vẫn còn bận chăm sóc Lộc Hàm, sủng vật cậu ta có được từ một cuộc giao dịch, còn là bạn thân của Trương Nghệ Hưng. Như thế nào cũng động tâm rồi chăng?
“Grrr grrr…”
Ngô Diệc Phàm đang định mở lời nói, thì điện thoại của Ngô Thế Huân lại rung lên, thật trùng hợp.
Ý chỉ Ngô Thế Huân mau nghe điện thoại đi, nhưng trong lòng lại hận hận cái người gọi đến kia, nếu như là thuộc hạ của mình dám gọi vào những lúc quan trọng thế này, nhất định sẽ một phát bắn chết cậu ta. Cái tên Ngô Thế Huân kia đúng là xem thường anh…thật tuỳ tiện.
“Chủ tịch Ngô, Lộc Hàm đi rồi!”
“Đi đâu?”
“Hiện tại có lẽ đang ngồi trên tàu, nơi đến là thành phố C, có cần đưa cậu ấy về không?”
Ngô Thế Huân trầm mặc, ánh mắt hằn lên biểu tình thật phức tạp.
“…Bỏ đi, âm thầm quan sát hành tung của cậu ấy là được.”
Cúp điện thoại, Ngô Thế Huân lại nhìn người đàn ông đang nhàn nhã uống cafe trước mặt, Ngô Diệc Phàm, vốn cho là làm con riêng của ông già, anh ta sẽ có một bộ dáng nhu nhược…nhưng Ngô Diệc Phàm khí chất toát ra từ con người này lại thật sự…
“Có chuyện gì sao?”
“Là anh hẹn tôi, còn hỏi?”
“Vậy tôi đi trước!”
“Này!” Ngô Diệc Phàm đặt cốc cafe trên tay xuống, nhìn Ngô Thế Huân đã đứng lên nói: “Này em trai, cậu đúng là không có tính kiên nhẫn.”
“Nếu như chúng ta đều là những kẻ hiếu thắng, vậy thì không cần đóng kịch nữa, anh muốn gặp tôi là vì sao?”
“Có phải cậu rất hận gia đình này và người bố đó không?”
“Tôi muốn giết họ.”
“Có cần thiết không?”
“Hại chết mẹ tôi, hại cả tôi, anh nói xem?”
“Khà khà…” khuôn mặt Ngô Diệc Phàm từ lạnh lùng lại chuyển sang tươi cười.
“Cậu cho rằng, bố điều tôi đến đây là để đối phó cậu, cướp đi quyền lực của cậu đúng không?”
“Chẳng lẽ không phải sao!”
“À…chúng ta là đồng minh, cùng nhau chiến đấu, cảm ơn vì đã hợp tác.”
Đối diện với bàn tay đang xoè ra của Ngô Diệc Phàm, nụ cười trên miệng anh ta cũng giãn ra. Ngô Thế Huân lại có chút mơ hồ, Ngô Diệc Phàm đây là có ý gì?…
“Hả?”
“Đừng cho là, chỉ có mình cậu ghét cái gia đình đó.”
“Tôi làm sao biết được anh có phải là nội gián hay không? Và còn, tại sao?”
“Trên thế giới này, không có quyền lực không thể tồn tại. Cậu cần báo thù, tôi lại cần địa vị, hợp tác giữa chúng ta không phải sẽ vui vẻ sao? Còn về việc động cơ của tôi là thật hay giả, sau này cậu sẽ biết.”
“Dựa vào đâu để có thể tin anh?”
“Cậu sẽ tin tôi thôi!”
Những lời của kẻ ở cùng địa vị thường giống nhau, anh ta nói đúng, Ngô Thế Huân tin anh ta. Hai bàn tay đầy thiện ý bắt lấy, nhưng một người mang theo nụ cười, người kia lại lạnh lùng không nói.