Trời đã tối dần, Lộc Hàm cùng với bước chân nặng nề bước xuống xe của bố mình. Nhìn một lượt khách sạn phía trước mặt, sau đó do dự quay đầu lại nhìn bố.
Nhất định phải như thế này sao? Con thật sự hy vọng, lúc này bố sẽ nói với con, con không cần phải đi nữa.
Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt liền lộ ra tia cầu cứu với người còn ngồi trong xe. Bố Lộc ở trong xe nhìn Lộc Hàm bằng đôi mắt không nhẫn tâm, vô cùng hoảng sợ, nhưng chỉ trong thoáng chốc tất cả những do dự đó rất nhanh biến mất.
“Con à, bố…cũng hết cách rồi! Uỷ khuất cho con rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ bất lực mất mát của bố mình, Lộc Hàm vốn dĩ đã dao động liền trấn định lại, âm thầm nhìn bố mình một lúc rất lâu, sau đó liền từ từ quay người đi về hướng khách sạn.
“Bố…không sao, có thể chia sẻ được với bố…con cũng nên cố gắng hết sức!”
Ai bảo con là con trai của bố? Không thể để cho bố mẹ ở nước ngoài chịu khổ, không phải bản thân nhẫn nhịn một chút có thể giải quyết hay sao, chỉ có 10 ngày mà thôi…
——————————————
Lộc Hàm đứng ở trong thang máy, không có biểu tình gì mà nhìn bảng điện tử trên thang máy hiển thị số tầng ngày một lên cao, cuối cùng không biết đã được bao lâu cửa thang máy cũng mở ra.
Nếu như muốn hỏi tốc độ thang máy lên tầng nhanh như thế nào, vậy thì phải xem tâm trạng của người đứng trong thang máy. Giống như Lộc Hàm lúc này, thời gian thật dài một giây mà ngỡ một năm, nhưng cuối cùng vẫn là đến tầng cuối, bản thân cậu cứ như bước chân vào hang cọp đúng không?
Dừng bước trước cửa phòng khách sạn, cậu cúi đầu nắm chặt thẻ phòng trong tay, nhìn như có vẻ bình tĩnh đứng im tại chỗ nhưng trong lòng lại là mưa gió thét gào, cái miệng bị cắn đến trắng bệch.
“Đến rồi thì vào đi!” Thanh âm trầm thấp xuyên qua cửa truyền đến tai Lộc Hàm, giống như là kim đâm khiến Lộc Hàm run rẩy.
Tại sao anh ta lại cảm nhận được mình đang đứng ở trước cửa chứ?
“Xoẹt..” Màu đỏ nơi cánh cửa từ chuyển sang màu xanh, sau đó cửa từ từ mở ra.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người kia, là vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn. Nước trên tóc vẫn còn nương theo cơ thể chảy xuống vòm ngực, đúng là thật không giống trong tưởng tượng. Tại sao lại không giống như trong tưởng tượng là một chú già quỷ quyệt, hơn nữa còn là một người đàn ông rất trẻ, lại là một người đàn ông với thân hình của một siêu mẫu, mình đã vào nhầm phòng sao?
“Lộc Hàm?” Ngô Thế Huân ngồi lên giường, thuận tay vuốt tóc nói.
“Ừm.” Xem ra đúng là anh ta rồi, tiếp theo đó là một sự trầm mặc, Lộc Hàm cứ như vậy, ngại ngùng đứng ở cửa nhìn Ngô Thế Huân nhàn rỗi lau tóc, chính là lúc không chịu được không khí căng thẳng nữa, Ngô Thế Huân mới lên tiếng.
“Qua đây!” Ngô Thế Huân đặt khăn bông xuống, ngồi sang một bên giường nhìn Lộc Hàm đang đứng ngây ngốc. Lời của anh ta thật lạnh lẽo, nghe không ra tâm trạng, lại giống như là ra lệnh, làm cho người khác không thể không nghe theo. Lộc Hàm dè dặt nhìn khuôn mặt của Ngô Thế Huân, đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh ta thì lại vội vàng tránh né, như là rất sợ anh ta nhìn ra tâm trạng hoảng hốt của mình, mãi một lúc mới dám từ từ bước về phía trước, đi được nửa đường còn cách Ngô Thế Huân một đoạn thì dừng lại.
Vừa mới dừng lại, bàn tay lại bị ai nắm lấy, bản thân bị một sức lực rất mạnh kéo đến ngã xuống dưới chân Ngô Thế Huân, bị vây trong lòng anh ta, cách khuôn mặt anh ta không đến 10cm.
Tuy là Lộc Hàm đã 19 tuổi, nhưng đối với sự tiếp xúc thân mật như vậy mới là lần đầu tiên, hơn nữa…đối phương còn là đàn ông. Nhưng mà, sự lạnh lẽo nghiêm túc trên người anh ta lại càng làm Lộc Hàm không dám phản kháng.
“Bố cậu cũng thật nhẫn tâm khi tặng cho tôi cậu con trai xinh đẹp thế này! Lần đầu tiên?” Cảm giác được bàn tay của người kia, giống như con sâu nhỏ nhưng lại không thô ráp đang đặt lên khuôn mặt của Lộc Hàm, cậu lập tức đỏ mặt, hai mắt lấp lánh vội vàng tránh đi, không dám nhìn vào mắt Ngô Thế Huân. Đối với câu hỏi của anh ta…có lẽ, có lẽ đối với những thương nhân ở đỉnh cao, đối với việc đem người ra làm quà tặng đã chẳng còn là gì đặc biệt. Nhưng đối với Lộc Hàm mà nói, câu hỏi này, đủ để cậu tim đập tay run, nhìn Lộc Hàm trầm mặc, Ngô Thế Huân cảm thấy buồn cười, giống như thiếu soái nơi xa trường nhìn thấy binh sĩ của mình gặp địch mà hoảng hốt. Vuốt ve khuôn mặt của Lộc Hàm, rời đến cái cằm của cậu, Ngô Thế Huân cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận mà mình đã nhìn ngắm rất lâu.
Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Ngô Thế Huân rất cao, làm đứa trẻ Lộc Hàm lần đầu tiên được hôn, chưa được một lúc toàn thân đã run rẩy bất lực. Dường như lúc sắp chuẩn bị mất đi ý thức, cậu lại đột nhiên thấy sợ hãi, sợ hãi cánh tay đang du ngoạn trên người mình trong thoáng chốc không do dự, đã xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng manh, sau đó mạnh mẽ mà sờ mó cậu. Không còn để ý đến chuyện gì, Lộc Hàm bắt đầu cực lực phản kháng, hai tay đặt ở trước ngực Ngô Thế Huân đẩy ra, chân cũng không an phận mà quẫy đạp.
“Cậu không đồng ý?” Rời khỏi cánh môi thơm ngát của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân không có biểu cảm gì nhìn khuôn mặt của Lộc Hàm quay đi.
“…”
“Tôi đang hỏi cậu đó!” Ngô Thế Huân dường như là đang tức giận, Lộc Hàm mới từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đáng thương nhìn anh.
“Ngô tiên sinh, có thể giúp bố tôi không…”
“Vậy là cậu đồng ý?”
“…”
“Cậu đã nhìn thấy cái bánh nào tự rơi ở trên trời xuống chưa?” Ngô Thế Huân trên mặt thấp thoáng nụ cười như muốn trêu đùa, bước đến sô pha bên cạnh giường ngồi xuống, cầm lấy ly rượu vang trên bàn thưởng thức.
“Nếu như cậu không đồng ý, bây giờ có thể đi! Người muốn lên giường của tôi có rất nhiều, không phải chỉ có mình cậu. Tôi cũng không muốn tìm một người không biết phối hợp, rất lãng phí thời gian.”
Lộc Hàm bám tay xuống chiếc thảm trên nền nhà, trong đáy mắt bất giác nhiễm một tầng khói xám. Nhiệt độ trong cơ thể từ đáy mắt thoát ra, khuôn mặt lại trở nên trắng bệch.
Làm sao đây…công ty của bố quả thật cần mình giúp…nhưng mà, bản thân thật không muốn cứ như thế bị người kia…
Trầm mặc một lúc lâu, Lộc Hàm từ từ đứng dậy, lảo đảo bước về hướng Ngô Thế Huân, đi đến trước mặt anh, cúi thấp đầu…
“Tôi đồng ý!”
“Cậu khóc rồi! Vẫn là không chịu đi!”
“Tôi không có!” Giống như đứa trẻ hờn dỗi vùng vằng lấy tay quẹt nước mắt, cứng đầu nhìn Ngô Thế Huân.
“Chọn xong rồi thì tôi cũng không cho cậu cơ hội chọn lại nữa đâu!” Nói xong, Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm, ném cậu xuống giường, cả thân mình cũng áp lên người cậu.
“Mở mắt ra, nhìn tôi!”
Lộc Hàm không dám kháng cự, mở mắt ra nhìn về phía Ngô Thế Huân.
“Người trên giường của tôi chỉ có thể nghĩ đến tôi, tập trung cho tôi.”
Ngô Thế Huân lại giơ tay ra cởi nốt quần áo còn trên người Lộc Hàm, một lát sau đã cởi sạch sành sanh, trên thân người Lộc Hàm, là hương vị sữa thơm. Cảm nhận thấy cậu ấy đang run rẩy, là lần đầu tiên, đương nhiên sợ hãi.
Ngô Thế Huân mới từ từ cúi xuống hôn lên môi Lộc Hàm, lên cần cổ, đến trước ngực.