Có một loại đả kích chính là tuyệt vọng đến cùng cực.
Tôi là Lộc Hàm.
Nhìn người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện, vẫn anh tuấn như thời còn trẻ, chỉ là thời gian bôn ba quá dài trên gương mặt cũng đã xuất hiện nếp nhăn.
Tôi cho rằng, ông ấy là vì cảm giác áy náy tội lỗi khi còn trẻ mà quay về thăm tôi.
Tôi năm đó rất căm ghét việc ông cùng mẹ bỏ tôi đi nước ngoài, để tôi một mình ở lại. Nhưng mà, tôi vẫn vô cùng nhung nhớ hai người họ, ước mong hy vọng có được sự ấm áp từ hai người họ vẫn luôn tồn tại trong tôi.
Chỉ cần hai người họ quay về, đau khổ cô đơn của những năm qua, tôi có thể quên hết.
Thật đấy, bố mẹ.
Nhưng mà, tôi sai rồi!
“Bố! Sao bố lại quay về? Còn mẹ đâu?”
Tôi cố gắng không chế tâm trạng muốn kích động vì vui mừng, dùng ngữ khí trấn tĩnh nhất nói chuyện với người mà tôi yêu thương, bố của tôi.
“Con trai…bố tìm con có chuyện…”
Là vì có chuyện mới quay về tìm tôi sao?…Bố, bố thật làm còn thất vọng quá…
“Vâng, có chuyện gì?”
“Công ty nhà chúng ta xảy ra chút vấn đề, về vấn đề tiền vốn…có chút khó khăn!”
Tiền ư? Muốn tiền từ tôi sao?
“Bố và Ngô thị hợp tác, anh ta sẽ chịu giúp chúng ta. Nhưng mà…”
Nhìn thấy ông ấy ngập ngừng, chỉ dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi, là muốn tôi hỏi tiếp theo thế nào, phải không?
“Thì sao?”
“Chủ tịch của công ty bên đó, muốn…muốn…”
“Muốn cái gì?”
“…Con.”
Có biết lúc này tôi có cảm giác gì không? Chính là trong đầu một mảnh trống rỗng, ông ấy nói cái gì? Tôi? Muốn tôi sao?
“Anh ta…nghe nói bố có một người con trai, rất…xinh đẹp.”
“Bố!!! Bố có biết mình đang nói gì không?”
“Con trai…bố cũng là hết cách rồi, mẹ con, bố vẫn còn giấu, bố sợ mẹ con biết công ty xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến tinh thần. Hơn nữa…con cũng không thích phụ nữ, bố vẫn luôn biết điều này…Ngô Thế Huân, anh ta rất đẹp trai, có lẽ…con sẽ thích anh ta.”
Bố, bố có biết bộ dạng này của bố đối với con rất xa lạ không? Con không thích phụ nữ cũng không có nghĩa là con sẽ thích đàn ông, càng không có nghĩa là con sẽ cam tâm tình nguyện để bị đưa lên giường người khác. Bố…thật làm con thấy quá thất vọng rồi!
“Chỉ có cách này thôi sao?”
“Đúng vậy…con trai, con có thể chịu thiệt thòi một chút, chỉ 10 ngày mà thôi!”
“Con biết rồi! Con quay lại trường đã, chiều còn có tiết!”
“Vậy con cứ suy nghĩ kỹ đi, buổi tối bố sẽ đến đón con.”
Gấp gáp vậy sao, bố à…Quả nhiên giữa lợi ích và con, bố sẽ lựa chọn cái thứ nhất trước. Không đúng, phải nói là lại chọn cái thứ nhất trước.
Trớ trêu thay, ai bảo con là con trai của bố chứ…
Con thật sự muốn nói con không phải người kiên cường mạnh mẽ đâu, cái bộ dáng cao lãnh này chỉ là con đã phải giả vờ suốt nhiều năm mà thôi, con cũng cần được hai người bảo vệ cơ mà…
Nhưng những thứ con đợi được lại là gì đây…