“Trần Binh, tôi nhớ lúc giải tán đội, tôi đã phát cho cậu một khoản tiền trợ cấp đủ cho cậu một cuộc sống cơm no áo mặc cả đời, sao cậu lại biến thành như vậy”.
Trần Binh nghe xong, dùng một tay còn lại của anh ta lau nước mắt.
Anh ta chưa nói gì, Lục Hi đã cảm thấy tức giận.
Nhớ năm đó anh ta cũng là một nam tử hán kiên cường đi theo mình vào sinh ra tử, trước giờ chưa từng sợ hãi, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà có thể khiến cho một người đàn ông kiên cường bực bội rơi lệ như vậy.
Vất vả lắm Trần Binh mới khống chế được cảm xúc, nói với Lục Hi.
Hóa ra sau khi giải tán đội, Trần Binh trở nên tàn tật, anh ta đã quay về quê nhà thành phố Bảo Phong tỉnh Tây Bắc.
Mặc dù trở thành tàn tật, nhưng có được khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh, nửa đời sau anh ta cũng không phải lo cơm áo. Ngay cả gia đình anh ta cũng sống đủ, về mặt này cho đến bây giờ Lục Hi chưa từng bạc đãi với anh em.
Sau khi về nhà nói chuyện với bạn thuở nhỏ, tên đó biết anh ta có một khoản tiền nên đã khích lệ anh ta đầu tư vào công ty mình, nói rằng có tiền đồ tốt.
Trần Binh với tính cách hào sảng cũng không nghĩ ngợi nhiều, hai người là bạn bè từ lúc cởi chuồng đến khi lớn lên, có tiền lại giúp được bạn, sao mà không làm, thế là anh ta đầu tư toàn bộ sáu triệu tiền trợ cấp của mình vào.
Ai mà biết tiền đầu tư vào chưa được mấy ngày, cái tên bạn thuở nhỏ kia liền biến mất tăm, Trần Binh cuống cuồng đi khắp nơi hỏi thăm mới biết bạn thuở nhỏ đã thiếu nợ đến cùng cực nên hắn đã ôm khoản tiền kia của anh ta chạy mất.
Lần này Trần Binh hoảng sợ, anh ta là người tàn tật mức độ nặng, căn bản không có cách mưu sinh, ngoại trừ bảo anh ta đi ăn xin.
Nhưng với tính cách kiên cường sắt đá của anh ta, làm sao có thể làm ra loại chuyện không có tôn nghiêm này.
Anh đi hỏi thăm tin tức khắp nơi, đáng tiếc cái tên bạn thuở nhỏ này giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có chút tin tức nào.
Trần Binh đã mất hết, thậm chí nghĩ đến việc từ bỏ tính mạng của bản thân để tránh liên lụy đến bố mẹ, cũng may có một cô bạn học không ngừng khuyên bảo, anh ta mới không tự sát.
Không bao lâu, thị trấn nhỏ nơi Trần Binh ở sắp dỡ bỏ, anh ta đang mất tất cả thì lại nhìn thấy hy vọng, nếu phá bỏ nơi này thì có thể được bồi thường một khoản tiền đủ để cho anh và bố mẹ sống tiếp.
Nhưng ai biết bên nhà phát triển không biết dùng thủ đoạn gì đã phá dỡ bồi thường chỉ có mấy trăm ngàn.
Đương nhiên Trần Binh không đồng ý, lập tức bị cưỡng chế dỡ bỏ, bố mẹ Trần Binh đã lớn tuổi, nhìn thấy con trai mình tàn tật không nói, dùng mạng đổi tiền về còn bị lừa sạch, giờ chỉ trông cậy vào phá dỡ di dời để sống tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!