Lúc này, Đường Yên không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi biết đồ ăn của khách sạn Lanny ở Kotgarh rất ngon, là do người Anh mở, chúng ta đến đó, thế nào?”
Lục Hi không chút do dự đáp: “Được, không thành vấn đề”.
“Vậy được, tôi đến trước đợi anh Lục”.
“Được, lát tôi qua”.
Nói xong, Lục Hi liền cúp điện thoại.
Lúc này, Lục Hi nhìn về phía Vân Khả Thiên nói: “Có người đẹp mời ăn cơm, anh có hứng thú không?”
Vân Khả Thiên nghe xong liền cười lắc đầu: “Tôi biết là vị giám đốc Đường kia rồi, tôi không quấy rầy đâu, anh Lục cứ đi thư giãn chút đi, tôi sẽ không nói với chị Tư Duệ đâu”.
Vân Khả Thiên nói xong, anh ta tặng cho Lục Hi một ánh mắt tôi hiểu mà.
Lục Hi gõ Vân Khả Thiên một cái thật mạnh: “Anh nghĩ gì vậy, chỉ là ăn một bữa cơm mà, nào có nhiều chuyện như vậy, không đi thì thôi, tôi tự đi”.
Nói xong, Lục Hi đứng dậy đi ra ngoài.
Lore thấy vậy liền vội vàng nói: “Chủ nhân, có cần tôi phái xe cho anh không?”
“Không cần, vừa hay tôi nhân tiện muốn đi một vòng, hơn nữa sau này cứ gọi tôi là anh Lục, đừng gọi chủ nhân”, Lục Hi cũng không quay đầu lại nói.
Trong lòng Lore rét run, cũng không biết có phải chọc Lục Hi mất hứng hay không, hắn ta liền vội nói: “Vâng, anh Lục”.
Đảo mắt đã không thấy Lục Hi nữa, Vân Khả Thiên nhìn Lore và Congo rồi nói: “Các người đi làm việc đi, tôi ở đây là được”.
Ở trước mặt Vân Khả Thiên, đám người Lore cũng không dám lỗ mãng, bọn họ tạm biệt Vân Khả Thiên rồi rời đi.
Sau khi hai người đi, Vân Khả Thiên ngồi trong phòng Tổng thống sờ đông sờ tây, cảm nhận niềm thích thú của Tổng thống.
Khi Lục Hi ra khỏi phủ Tổng thống, anh vừa đi vừa hỏi thăm, Kotgarh cũng không lớn, nửa tiếng sau, Lục Hi đã đến khách sạn Lanny.
Chỗ ngồi café phía sau cửa sổ sát đất tại cửa đại sảnh, Đường Yên đang chăm chú nhìn từng người đi lại ở bên ngoài, vào lúc Lục Hi xuất hiện, Đường Yên liền phát hiện ra ngay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!