Lưu Tường than thở một trận trong lòng, bọn họ có thủ tục hợp pháp thì không sai, nhưng nơi này là tiếp giáp giữa hai thế lực tộc Chaga và tộc Venda, miệng vùng mỏ nằm ở tộc Chaga cũng không sai.
Nhưng theo như khai thác, bên trong hầm mỏ đã kéo dài đến địa bàn tộc Venda.
Mà Hàn Kim Sinh của nước Cao Ly đã mượn cái cớ này liên hiệp với trưởng tộc Venda, tuyên bố vùng mỏ này thuộc về tộc Venda, muốn chiếm đoạt vùng mỏ.
Đây là một cái mỏ đồng, số lượng dự trữ phong phú, khai thác mấy chục năm cũng không hết, ban đầu Đường Kiến Hưng quả thật rất tinh mắt, chỉ cần có thể khai thác thuận lợi, nhà họ Đường sẽ xoay chuyển tình thế.
Nhưng thế cục ở đây cũng khiến chuyện này rất khó tiếp tục tiến hành thuận lợi, trước mắt đã gặp phải một khó khăn cực lớn.
Mặc dù bọn họ có thủ tục hợp pháp, nhưng vai trò của pháp luật ở đây cũng không lớn, điều quan trọng vẫn là phải nhìn vào mạnh yếu của võ lực mới giải quyết mấu chốt câu chuyện.
Đúng lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, ba chiếc Hummer phi nước đại đi đến, dừng cách đó không xa.
Trên chiếc xe dẫn đầu có một người đàn ông trung niên phương đông mặc vest đi giày da bước xuống, trong miệng ngậm một điếu xi gà, ông ta chậm rãi đi tới.
Sau đó trên ba chiếc xe lại có mười mấy người vũ trang đầy đủ bước xuống, bọn họ mặc đồ của nhân viên vũ trang đặc chiến, tay cầm súng trường M16 đi theo phía sau.
Lưu Tường và Đường Yên thấy vậy liền kinh hãi, Lưu Tường nói: “Là Hàn Kim Sinh”.
Ngay lập tức, Lưu Tường cầm bộ đàm gọi một tiếng, ở miệng mỏ cách đó không xa có mấy người Hoa Hạ tay cầm AK47 chạy tới, đứng canh gác bên cạnh Đường Yên.
Những người này đều là bảo vệ được Lưu Tường mời tới từ công ty bảo vệ trong nước, ở nơi này không có võ lực thì rất khó sinh tồn.
Nhưng so sánh lực lượng vũ trang giữa hai bên thì có chút khác xa, bất kể trang bị trên người hay súng ống trong tay thì đối phương cũng mạnh hơn rất nhiều, trong lòng Lưu Tường lo âu không dứt.
Lúc này, Hàn Kim Sinh đến trước mặt hai người, phách lối phun ra một vòng khói, ông ta nói với Đường Yên.
“Giám đốc Đường, suy nghĩ kỹ chưa, tôi bồi thường cho cô một triệu, người của cô lập tức rút lui, tôi tới tiếp nhận vùng mỏ này”.
“Ông nằm mơ à, vùng mỏ này ban đầu đã mua tốn mất ba chục chiệu tiền quốc tế, bây giờ ông cho tôi một triệu tiền Hoa Hạ để mua lại, sao ông không đi ăn cướp đi”.
Đường Yên tức giận mắng.
Giá cả Hàn Kim Sinh đưa ra không thể nào chấp nhận được, hơn nữa đây là tài sản cuối cùng bố cô ta dùng tính mạng để đổi lấy, Đường Yên sao có thể bán nó đi được.
Nhưng lời Đường Yên vừa dứt khỏi miệng, Hàn Kim Sinh liền cười lớn một trận: “Vậy thì xin lỗi, không phải không thể cướp được”.