Lúc này, chỉ nghe thấy Ôn Uyển nói: “Hi, đừng sợ, nếu con không muốn thì không ai có thể ép buộc được con, dù mẹ có hy sinh tính mạng cũng sẽ bảo vệ con được an toàn”.
Lục Hi cười nói: “Không đến mức ấy, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, vẫn chưa thể làm gì được con”.
Lúc này, chỉ thấy Ôn Thế Khiêm nói: “Lục Hi, cậu cần phải biết đạo lý quan trọng, cậu như này, sẽ hại bố mẹ cậu và chính cậu, hơn nữa, với gia thế của nhà họ Ôn có chỗ nào không xứng với cậu, cậu vì sao phải cố chấp không muốn đổi họ?”
Ôn Thế Khiêm có thiện ý thuyết phục, trong lòng ông ta rất hy vọng Lục Hi có thể đổi họ thuận lợi, việc này xong xuôi, có lẽ gia chủ sẽ hài lòng, lục phòng từ nay về sau có thể được trọng dụng cũng nên.
Phải biết rằng nhà họ Ôn người nhiều sản nghiệp to lớn, nắm giữ và kiểm soát rất nhiều công ty tập đoàn, người trong gia tộc được phân đến các công ty, giữ các chức vụ khác nhau.
Chức vụ cao đương nhiên cổ tức sẽ cao. Nhưng, nhiều năm nay lục phòng không được gia chủ yêu quý, bố trí cho chức vụ đều là một vài chức vụ cấp thấp, công việc thì nhiều mà tiền chẳng được bao nhiêu, so với các phòng khác thì cuộc sống cũng khá khó khăn.
Như vợ chồng Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn thì hoàn toàn không phân cho họ làm gì cả, mỗi tháng chỉ được một khoản tiền cơ bản nhất, cuộc sống càng bần hàn hơn.
Mà người của lục phòng nhà họ Ôn kỳ thực cũng không thích hai người Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn, bọn họ cho rằng bọn họ bị đối xử như vậy đều là bị hai người này hại, sau lưng có rất nhiều lời đàm tiếu.
Tuy nhiên, lúc này Lục Hi lại cười nói: “Các người cho rằng quyền thế nhà họ Ôn vô song, theo tôi thấy cũng chỉ có vậy mà thôi, tôi đã là họ Lục, tại sao phải đổi họ nữa chứ, nhà họ Ôn các người, tôi không để vào mắt”.
“Láo xược”.
Lục Hi vừa nói ra những lời này, Ôn Thế Hòa lập tức nổi trận lôi đình nói.
“Nhà họ Ôn xưng hùng xưng bá ở Giang Chiết mấy trăm năm, căn cơ vững chắc, gia tộc lớn lâu đời, một tên miệng còn hôi sữa như cậu cũng dám nói vớ nói vẩn về nhà họ Ôn, nếu không phải cậu là con của Uyển Nhi, cậu cho rằng cậu có thể bước vào cửa lớn nhà họ Ôn? Đúng là nực cười”.
Lục Hi cũng không nể nang, chậm rãi nói: “Với tác phong của các người, tôi thấy nhà họ Ôn cũng không tồn tại được mấy năm nữa, còn ở đó mà huênh hoang, thật nực cười!”
“Cậu thật to gan, người đâu, bắt lấy cậu ta, đưa đến từ đường”.
Ôn Thế Hòa nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cũng không lải nhải với Lục Hi nữa, lập tức sai người ra tay đưa Lục Hi đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!