“Đúng vậy, Lâm Tiêu là tông sư mà sao lại có phán đoán khiến người ta khó hiểu như thế nhỉ, đúng là kỳ lạ”.
Mọi người lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Lục Hi lại cười ha ha: “Chưa chắc đâu, nói không chừng Lâm Tiêu còn kiếm được một món lớn ấy chứ”.
Đám người nghe vậy thì đều khinh bỉ nhìn Lục Hi.
Có người nói: “Nếu Lục Thiên Hành mà thắng thì cậu cứ ỉa một bãi đi, tôi ăn luôn”.
Lục Hi nghe xong, nhướng mày: “Nói chuyện phải cẩn thận cái mồm, trước kia cũng có người nói câu này với tôi, kết quả là người đó phải ăn no luôn”.
“Đkm, muốn cãi nhau đúng không?”, người kia nghe vậy thì bắt đầu sửng cồ lên.
Lục Hi chỉ chậm rãi nói lại: “Sao? Các người coi trọng Ôn Nhất Hàng, còn tôi thì không được coi trọng Lục Thiên Hành à?”
Hai người nói chuyện, hỏa khí bùng phát.
Đúng lúc này, một người lớn tuổi xen vào: “Thôi, đừng cãi nhau nữa, đều là đồng đạo cả, việc gì phải thế”.
Lúc này, người cãi nhau với Lục Hi hung hăng trừng mắt với Lục Hi một cái, rồi khó chịu im lặng.
Lục Hi lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, ba tiếng vang lớn vang lên. Chỉ thấy mặt hồ trung tâm Tây Hồ có ba pháo hoa to lớn dâng lên, dần dần nổ tung, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Pháo hoa lộng lẫy vừa rơi xuống thì một bóng người từ trên đê nhảy xuống, đạp vào mặt hồ, phi tới chính giữa hồ.
Mấy bóng đèn pha mới chiếu rọi vào người này.
Ở đây toàn là người trong võ đạo, nhãn lực cực tốt, chỉ nhìn là biết ngay đây chính là Ôn Nhất Hàng của nhà họ Ôn.
Lúc này, tất cả đều biết quyết chiến sắp nổ ra, toàn bộ Tây Hồ mới yên tĩnh vô cùng.
Chỉ thấy Ôn Nhất Hàng chắp tay với bốn phía, bắt đầu nói.
“Các vị đồng đạo thân mến, hôm nay mời mọi người đến cũng là rất bất đắc dĩ. Lục Thiên Hành giết người nhà họ Ôn chúng tôi, không những không xin lỗi mà còn ngông cuồng đến cực điểm, khinh thường nhà họ Ôn chúng tôi. Ôn Nhất Hàng tôi đành phải hẹn chiến với Lục Thiên Hành, mong các vị bao dung”.
Ôn Nhất Hàng vừa lên tiếng, nói đến ân oán giữa hai bên trước, rồi khiến bản thân đứng ở bên đạo nghĩa, đúng là một lão cáo già.
Lục Hi chỉ lắc đầu, những kẻ này cứ thích làm bộ, chuyện gì cũng đem bản thân cất cao lên, coi bản thân là bên chính nghĩa, đúng là chán vô cùng.
Lúc này, trên đê Tây Hồ có mấy tiếng vang lên.
“Ôn tông sư, nếu Lục Thiên Hành ngông cuồng như thế thì nên dạy dỗ hắn ta một phen”.