Lục Hi cười lạnh lùng nói: “Chỗ của tôi là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả, món nợ lần trước theo dõi tôi, tôi còn chưa tính với anh đấy, hôm nay vẫn dám đến, tôi thấy anh muốn tìm cái chết mà”.
“Anh sẽ không giết tôi, tôi và anh đều là người của nhà họ Ôn, giết tôi, làm sao anh ăn nói với họ”, Ảnh Sát không nhúc nhích nói.
Lục Hi vừa nghe liền cười ha ha nói: “Cả đời tôi làm việc tại sao phải giải thích với người khác, anh cũng thật coi trọng nhà họ Ôn quá”.
“Lục tông sư, nhà họ Ôn không phải đơn giản như anh nghĩ, tuy anh đã là cảnh giới Tông sư, nhưng đối diện với nhà họ Ôn, anh không hề có chút phần thắng”.
Lục Hi nhìn khuôn mặt được che bởi mũ trùm đầu của Ảnh Sát, chậm rãi nói: “Xem ra nhà họ Ôn có không ít bí mật, hôm nay anh nói ra hết một lượt đi”.
Nói xong, tay phải Lục Hi tóm vào hư không.
Ảnh Sát kinh hãi, thân hình lập tức tan thành cát đen, nhưng lúc này Lục Hi lại quát lớn một tiếng: “Phá ra”.
Cùng với tiếng quát của Lục Hi, một luồng uy thế vô biên từ người anh phát ra.
Trên đỉnh đầu anh xuất hiện một hư ảnh cự long, gầm thét một tiếng về phía Ảnh Sát.
“Gru!”
Sau một tiếng rồng gầm, Ảnh Sát chậm rãi bò lên từ dưới đất, lúc này áo choàng đen của hắn đã rách tan tơi bời, lộ ra khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy sợ hãi muốn chết nhìn về phía Lục Hi.
Lúc này Lục Hi đã thu lại long uy, chỉ thản nhiên nhìn Ảnh Sát.
Ảnh Sát thốt lên nói: “Làm thế nào mà anh phá được bí thuật của tôi?”
Bí thuật của hắn là tuyệt kỹ của một vị cao thủ ẩn hình nhà họ Ôn truyền cho hắn từ nhỏ, từ khi hắn luyện thành đến bây giờ, chưa từng thất bại, cho dù là tông sư cũng không làm gì được hắn. Hắn không hiểu, làm sao Lục Hi lại làm được, hơn nữa hư ảnh cự long và tiếng rồng gầm vừa nãy là thế nào.
Lúc này, Lục Hi cười lạnh lùng nói: “Chỉ là độn thuật nhỏ bé mà thôi, anh thực sự coi là tuyệt kỹ gì hả”.
Bí thuật mà Ảnh Sát tu luyện chỉ là một loại độn thuật cấp thấp nhất trong tu chân giới thôi, Lục Hi thi triển thủ đoạn thì đã khiến hắn lộ nguyên hình rồi.
Ảnh Sát vẫn nhìn Lục Hi với ánh mắt không thể tin nổi, dường như vẫn chưa tỉnh lại từ trong nỗi kinh sợ.
Lúc này, Lục Hi nói: “Nhà họ Ôn có bí mật gì thì nói mau, đừng để tôi ra tay”.
Lúc này, cuối cùng Ảnh Sát lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Thực lực của anh đã thắng được lòng kính trọng của tôi, tôi có thể nói với anh mọi thứ của nhà họ Ôn”.