Lục Hi chỉ cười đáp: “Bác yên tâm, ngày mai cháu đến công ty với bác, bọn họ rút thì cháu sẽ rót vốn vào, bọn họ rút bao nhiêu thì cháu rót bấy nhiêu”.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lục Hi, Lục Viễn Chí dần lấy lại tự tin: “Cháu trai tốt, năng lực của cháu đúng là vượt qua sự tưởng tượng của bác, vậy quyết như thế nhé”.
Chỉ cần Lục Hi rót vốn vào thì công ty sẽ kiên trì được thêm mấy tháng, trong lúc ấy cứ nghĩ cách thêm là được.
Sau đó ba người cùng nhau nói chuyện, mãi đến khuya Lục Hi mới về đến phòng ngủ của khách dưới sự chỉ dẫn của Lục Tiểu Hiên.
Sau đó, Lục Hi gọi cho Miwa Nozaki, sắp xếp mọi việc xong xuôi thì vùi đầu vào ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Tiểu Hiên gọi Lục Hi dậy.
Ăn sáng vội vàng xong thì Lục Tiểu Hiên đi học, còn Lục Hi đi với Lục Viễn Chí đến công ty.
Không bao lâu sau, Lục Viễn Chí dừng lại ở một dãy nhà lầu văn phòng với khu xưởng tầm mấy chục mẫu.
Lục Viễn Chí và Lục Hi đi vào.
Khi tới văn phòng, Lục Viễn Chí chỉ thấy Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang, cùng với Tạ Trường Mai và Lô Hiểu Du đã chờ sẵn ở cửa.
Hơn nữa sau lưng bọn họ còn hai người luật sư mặc vest chỉnh tề, tay xách cặp da, tràn đầy văn bản.
Lục Viễn Chí liếc mắt hỏi bọn họ: “Vội đến mức đó sao?”
Bốn người nghe xong, mặt đầy ngượng ngùng.
Lục Viễn Chí hừ lạnh một tiếng, ông ta xoay người đi vào phòng làm việc của mình.
Mọi người cũng đi vào theo.
Lục Hi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, chờ đợi thưởng thức kịch hay.
Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang đương nhiên nhìn thấy Lục Hi, nhưng hôm nay bọn họ đến đây cũng lười để ý đến anh.
Lục Viễn Chí vừa ngồi vào phòng làm việc thì nghe thấy Lục Viễn Cảnh nói: “Anh cả, giấy tờ của bọn em đều đã cầm ở đây, anh bảo người ta hạch toán đi”.
Lục Viễn Chí nhìn ông ta, sau đó nói với thư ký kiêm trợ lý Triệu Quảng Minh ở phía cửa: “Bảo kế toán của công ty đến chỗ làm việc của tôi”.
“Dạ, giám đốc Lục”.
Triệu Quảng Minh đáp lại, bắt đầu liên hệ với nhân viên kế toán.