Trương Bảo Khôn liên tục gật đầu: “Cậu Lục nói đúng, cứ làm như vậy đi”.
Lục Hi lúc này nhìn Trương Bảo Khôn, thấy ông ta vậy mà không đề cập đến chuyện của công ty ngược lại coi trọng ông ta thêm một phần.
Tuy nhiên nếu ông ta đã nể mặt như vậy Lục Hi cũng chuẩn bị cho ông ta một viên an thần, nói thế nào vị trước mắt này tương lai cũng sẽ là bố vợ của Mục Trung Hoa, cũng không thể cư xử quá ngạo mạn.
Chỉ nghe thấy Lục Hi nói: “Nếu chủ tịch Trương đã sảng khoái như vậy, tôi cũng nói một câu này, nghe nói công ty của chủ tịch Trương gần đây gặp chút khó khăn, thế này đi, để Trung Hoa nói chuyện lại với chủ tịch Hoắc của Giai Mỹ giúp công ty của ông gia nhập vào chuỗi logistics của chúng tôi, cũng coi như người con rể Trung Hoa cho ông một phần lễ gặp mặt”.
Trương Bảo Khôn nghe vậy lập tức đáp: “Vậy thì tốt quá, việc này còn phải phiền hà Trung Hoa và cậu rồi”.
Thân là một người lão luyện, Trương Bảo Khôn nghe được giọng điệu trong lời này của Lục Hi liền biết việc này đã thành, nhìn tình hình này thì việc Mục Trung Hoa có thể tiến vào Giai Mỹ 80-90% đều nhờ vào thủ đoạn của người bạn này, Trương Bảo Khôn âm thầm ghi nhớ cái tên Lục Hi này.
Bởi Lục Hi trông có vẻ bình thường nhưng trong vô thức lại lộ ra một loại năng lượng khiến trái tim Trương Bảo Khôn phải một trận loạn nhịp.
Sau đó, ba người họ mới bắt đầu ăn cơm, lúc này tới lượt Mục Trung Hoa nịnh nọt Trương Bảo Khôn.
Dưới sự ra hiệu kín đáo của Lục Hi, Mục Trung Hoa chốc chốc lại rót rượu gắp thức ăn cho Trương Bảo Khôn, Trương Bảo Khôn hiện tại có thể nói là bố vợ tương lai của anh ta rồi nên cũng không dám tỏ vẻ thanh cao nữa.
Lục Hi cũng nâng ly chúc mừng Trương Bảo Khôn, và cùng với Mục Trung Hoa bàn bạc về ngày đính hôn, bữa cơm này cả khách và chủ đều ăn uống tận hứng mới chia tay trở về.
Nhìn Trương Bảo Khôn rời đi với nụ cười mãn nguyện, Mục Trung Hoa đứng trước cửa khách sạn cũng vui vẻ nói với Lục Hi: “Lục Hi, thực sự phải cảm ơn cậu rồi, không có cậu, có lẽ tôi cũng không thể tiếp tục sống nữa”.
Những gì Mục Trung Hoa nói đều là lời xuất phát từ thâm tâm, nếu không có sự sắp xếp của Lục Hi, anh ta và Nguyệt Nguyệt về cơ bản không có khả năng tiến tới, mà không có Trương Nguyệt Nguyệt, Mục Trung Hoa thực sự không biết bản thân có thể gắng gượng bao lâu.
Trong khoảng thời gian này, anh cũng choáng váng trước sức mạnh của Lục Hi.
Hai điều tưởng chừng như không có khả năng khi đến tay Lục Hi lại thực sự thành hiện thực.
Phải cần bao nhiêu quyền hành mới có thể cắt đứt mọi hoạt động kinh doanh của Logistics Đại Thông và đưa bản thân lên vị trí phó phòng tại Giai Mỹ đây?
Trong lòng dù ngạc nhiên như có sóng động biển trào nhưng anh ta không nói ra mà chỉ đè nén sự kinh ngạc đó dưới đáy lòng.
Bởi Lục Hi từng nói qua việc của anh không tiện nói cho bọn họ biết, Mục Trung Hoa cũng không truy hỏi đến cùng vì anh ta cũng biết Lục Hi nói như vậy chắc chắn là có nỗi khổ tâm riêng, bản thân nhất định phải hiểu được điểm này. Và đôi khi, biết quá nhiều cũng không phải là điều tốt đẹp gì.