Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhìn Vương Lâm không ngừng kêu rên trên đất, tất cả mọi người một chút thương hại cũng không có.  

 

Vương Lâm lúc này bị Vương Hiển đá đến mức xương đứt đoạn, khắp nơi trên cơ thể để là vết thương, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra được, thoi thóp giống con chó chết.  

 

Nhưng Vương Hiển vẫn không có ý dừng tay, trên chân mang theo kình phong, từng cước đá vào người Vương Lâm, trong miệng vẫn không ngừng mắng chửi.  

 

“Tao đánh chết mày thằng súc sinh, nhà họ Vương không có thứ bại hoại như vậy”.  

 

Vương Khải Côn ở một bên cuối cùng không nhịn được tình cảnh kinh khủng này, hắn ta sợ hãi khóc “Òa” một tiếng.   

 

Hắn ta và Vương Lâm có thể nói cùng gây nên chuyện này, Vương Lâm rơi vào kết cục như vậy, hắn ta có thể tốt đến đâu?  

 

Bây giờ Vương Khải Côn đã bị dọa sợ mất mật, hắn ta ngồi chồm hổm dưới đất, than vãn khóc rống lên.  

 

Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nói: “Đủ rồi, dừng tay đi”.  

 

Nghe thấy Lục Hi lên tiếng, Vương Hiển lại hung hãn đá một cước vào Vương Lâm rồi mới ngừng.  

 

Vương Hiển xoay người về phía Lục Hi, ông ta quỳ sụp xuống đất nói: “Anh Lục, nhà họ Vương chúng tôi làm ra thứ bại hoại như vậy, Vương Hiển tôi làm gia chủ mà dạy dỗ không nghiêm, khó tránh khỏi bị xử phạt, anh cứ tùy ý xử trí, tôi tuyệt đối không hai lời”.  

 

Lục Hi đã sớm nhìn ra đây là Lâm Tiêu đưa ra chủ ý cho Vương Hiển, chơi khổ nhục kế.  

 

Thật ra thì ông ta cũng định không làm gì nhà họ Vương, còn Vương Lâm cũng chỉ dạy dỗ một chút rồi để ông ta đi.  

 

Nhưng Vương Lâm không biết hối cải, còn xúi giục Vương Hiển báo thù cho mình, Lục Hi vô cùng tức giận, cho nên Vương Hiển hạ tử thủ, anh cũng không nói gì.  

 

Có điều lúc này Lục Hi cảm thấy đỡ tức giận hơn rồi, Vương Lâm đã chịu đủ trừng phạt, suy cho cùng dù Vương Lâm có sai, nhưng cũng không đáng tội chết, cho nên anh mới nói Vương Hiển ngừng lại.  

 

Lục Hi chậm rãi nói: “Vương Lâm nhân phẩm bại hoại, tuổi còn trẻ có thể làm ra chuyện như vậy, dù hắn lớn lên trở thành một tông sư thì có ích lợi gì, chưa chắc phế hắn đi không phải là chuyện tốt với nhà họ Vương các người”.  

 

“Anh Lục nói đúng”, Vương Hiển vội vàng trả lời.  

 

Thật ra thì trong lòng Vương Hiển vẫn rất thương Vương Lâm, suy cho cùng tuổi như vậy đã là cao thủ nội gia, rất có thể sẽ trở thành một đại tông sư, cứ như vậy bị phế thì thật đáng tiếc.  

 

Nhưng đứng ở góc độ của mình thì Lục Hi lại nhìn xa hơn ông ta, tông sư không phải tồn tại vô địch, thậm chí Lục Hi cảm thấy tông sư chỉ là sự bắt đầu của võ đạo, những cao nhân chân chính kia vẫn còn đang ẩn núp sau khăn che mặt thần bí, chuyện không đủ động trời thì bọn họ sẽ không xuất hiện.   

 

Có thể bọn họ thấy tông sư giống như thằng hề nhảy ra trước mặt họ, nói không chừng một ngày nào đó bọn họ xuất hiện thì sẽ một phát tát chết những tông sư này.  

 

Với đức hạnh như vậy của Vương Lâm, Lục Hi cảm thấy hắn ta trở thành tông sư chỉ mang đến tai họa cho nhà họ Vương, nhưng Vương Hiển bọn họ chắc chắn sẽ không hiểu, Lục Hi cũng lười nói nhiều với bọn họ.  

 

Lục Hi im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Chuyện này cứ như vậy đi, tôi sẽ không giận cá chém thớt đến người nhà họ Vương, ông yên tâm đi”.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!