Sau khi tất cả rời đi, Ôn Thế Lương lại cho người làm đưa vệ sĩ và trợ lý của Nhan Phi Hoa đi nghỉ, nhà thủy tạ chỉ còn lại hai bố con nhà Ôn Tôn Nguyên.
Ôn Thế Lương ngồi trong nhà thủy tạ, sắc mặt xanh mét, Ôn Tôn Nguyên thì khoanh tay đứng một bên, cũng im lặng vô cùng.
Ông cụ giao chuyện này cho bọn họ chứng tỏ là vì tin tưởng, vì những chuyện như thế này cần mượn danh tiếng và sức ảnh hưởng của nhà họ Ôn nên mới có nhiều người giàu có đến như thế.
Nhưng bọn họ lại làm không xong, vậy biết phải ăn nói thế nào với ông cụ đây!
Một lúc lâu sau, Ôn Thế Lương mới nói: “Phải cứu vãn chuyện này thôi, nếu không chúng ta e là sẽ không còn được ông cụ tin tưởng nữa”.
“Phải cứu vãn thế nào hả bố?”, Ôn Tôn Nguyên lập tức nói.
Ôn Thế Lương lại suy nghĩ một hồi rồi mới nói.
“Con lập tức cho người đi thu tập tin tức về cái người họ Lục mới thăng làm tông sư này, nếu đã đến cấp bậc tông sư thì chắc chắn không phải hạng người vô danh. Còn bố sẽ đến chỗ ông cụ xin điều “Sát Ảnh” đi theo dõi thầy tu người Phiên kia”.
Ôn Tôn Nguyên cả kinh, Ảnh Sát là thế lực đặc thù được ông cụ bồi dưỡng từ nhỏ, giỏi ẩn nấp theo dõi, cho dù là tông sư cũng khó mà phát hiện ra hành tung của bọn họ, là một trong những đòn sát thủ của nhà họ Ôn, không dễ sử dụng.
“Bố, tại sao lại phải đuổi theo thầy tu kia ạ?”, Ôn Tôn Nguyên kinh ngạc nhưng vẫn không hiểu.
Ôn Thế Lương nói: “Sau khi họ Lục kia đánh bại Khắc Tẩm thì hai người đã nói chuyện một lúc, con có nghe thấy không?”
Ôn Tôn Nguyên ngẩn ra, nhớ lại rồi nói: “Không ạ”.
Ông ta và những người khác lúc ấy đang khiếp sợ vì thực lực mạnh mẽ của Lục Hi cho nên không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
Lúc này, Ôn Thế Lương lắc đầu nói.
“Bố cũng chỉ nghe loáng thoáng vài câu, như là nhắc đến di tích gì đó. Cho Ảnh Sát đi theo hắn ta có khi sẽ phát hiện được điều gì bất ngờ. Nếu thật sự phát hiện di tích thì cũng coi như chúng ta lập công chuộc tội”.