Từ Thanh Tuyền nói với Lục Hi mang đậm nét chế giễu.
Lục Hi bật cười, từ tốn đáp: “Cũng chỉ là một võ giả cảnh giới tiên thiên mà thôi, cho dù là tông sư, vậy thì đã thế nào?”
Thấy trong lời nói của Từ Thanh Tuyền mang theo chế nhạo, Lục Hi cũng không khách khí nữa.
“Nhóc con, cậu quá ngạo mạn rồi, Hoàng Chân dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát cậu, cậu có tin không?”
Lục Hi liếc mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng kia, chậm rãi đáp: “Tôi không tin”.
“Anh cả, để em dạy cho tên nhóc kiêu ngạo này một bài học, vậy mà ngay cả tông sư cũng không để vào mắt”.
Người đàn ông vừa nói chuyện vừa rồi thấy Lục Hi cuồng vọng như vậy, liền nói với Từ Thanh Tuyền.
Từ Thanh Tuyền lại nhìn Lục Hi nói: “Nhóc con, trong giang hồ có một câu nói, gọi là không thể nhục mạ tông sư, cậu cẩn thận họa từ miệng mà ra”.
Có thể trở thành tông sư, đại biểu cho việc trở thành kẻ mạnh nhất ở đỉnh cao võ thuật, với danh hiệu bất khả chiến bại.
Họ có địa vị cao quý và thân phận phi phàm, mà tông sư không thể sỉ nhục, nó thể hiện sự tôn trọng tối cao của mọi người đối với tông sư võ đạo, đây là quy tắc hình thành trong nhiều năm nay, xúc phạm đến tông sư vậy thì phải trả giá.
Thấy Từ Thanh Tuyền mang theo dáng vẻ nghiêm trang nhìn bản thân, giống như chuẩn bị ra tay, Lục Hi mỉm cười: "Đừng manh động”.
Từ Thanh Tuyền nhìn Lục Hi chòng chọc, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, bọn họ tới để thưởng thức trận quyết đấu mà trận đấu rất nhanh sẽ bắt đầu rồi, Từ Thanh Tuyền cũng không muốn ra tay vào lúc này.
Tuy nhiên, khi trận quyết đấu kết thúc, ông ta ngược lại cũng không bận tâm cho tên nhóc ngạo mạn này một bài học sâu đậm.
Từ Thanh Tuyền trấn áp đám con cháu trong gia tộc, ra hiệu cho họ không được xúc động và chờ đợi trận quyết chiến diễn ra.
Lục Hi lại tiếp tục buồn chán chờ đợi.
Không lâu sau, tiếng chuông thông báo nửa đêm vang lên từ một tòa tháp trong Nam Hồ.
“Giờ tý đã điểm, thời khắc trận quyết đấu đến rồi”.
"Tại sao đối thủ của Hoàng Chân còn chưa tới?"
“Sẽ không phải là sợ hãi, lâm trận bỏ trốn đó chứ?”
Thấy thời gian đã trôi qua, đối thủ của Hoàng Chân vẫn chưa xuất hiện, những người đang chờ mong đã có chút nóng lòng, nhao nhao nghị luận.
Đúng lúc này, Hoàng Chân, kẻ đã ngồi trong đình Lang Gia ba ngày ba đêm cũng từ từ đứng dậy.
Chỉ thấy hắn bước ra khỏi đình Lang Gia, một chân trên không giẫm lên mặt hồ, mặt hồ lập tức phun trào một cột nước với độ lớn như thùng nước, nâng hắn ta lên.