Lục Hi cười một tiếng, chậm rãi nói: “Cháu thấy mọi người hiểu lầm ý của cháu rồi, chỉ là cháu quay về thăm thôi, không có ý định ở trong nhà”.
Lục Viễn Chí sửng sốt nói: “Cháu có nhà ở ngoài?”
“Không hẳn có”, Lục Hi cười đáp: “Chỉ là mở một tiệm tạp hóa ở Tây Kinh thôi, ngược lại cũng thoải mái, cháu cảm thấy quay về có chút không thích hợp với công việc nặng nhọc trong nhà”.
Lục Viễn Chí chau mày nói: “Đứa nhỏ này, mở tiệm tạp hóa thì có thể có tiền đồ gì, nhà họ Lục chúng ta dù không giàu có, nhưng cũng là hộ gia đình lớn số một số hai Nam Thông, ở nhà chẳng phải mạnh hơn tiệm tạp hóa của cháu sao?”
Lúc này, Tạ Trường Mai tiếp lời nói: “Anh cả, nếu người ta không muốn trở về, anh cũng đừng phí tâm sức nữa, chuyện không theo tự nhiên thì sẽ không có kết quả đâu”.
“Đúng đó anh cả, đứa nhỏ có công việc kinh doanh của riêng mình, anh cứ để nó đi đi”, Lô Hiểu Du cũng nói.
Các bà vừa nghe thấy Lục Hi không muốn quay về, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Không quay về cũng tốt, tránh về sau nguy hiểm chia tiền thêm cho một người, hai người họ vội vàng lấn tới nói thuận theo lời Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi cười một tiếng, anh đứng lên lấy ra từ trong túi một lọ nhũ dịch Chung Linh, anh đưa cho Lục Viễn Chí và nói: “Bác cả, đây là đồ bổ cháu mang cho bác, uống rồi sẽ có tác dụng tăng thêm tuổi thọ, nhất định đừng lãng phí, bác phải nhớ uống hết trong vòng một tháng”.
Lục Hi cẩn trọng dặn dò, sau đó anh phất tay với mọi người, anh cười nói: “Các vị, tôi phải đi rồi, sau này có thời gian tôi sẽ đến thăm mọi người”.
Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.
Thấy Lục Hi cứ đi như vậy, mọi người cũng cảm thấy khá bất ngờ, chẳng lẽ tên nhóc này quay về không phải vì tiền?
Lục Hi vừa đi, mọi người còn đang sững sờ thì Lục Tiểu Hiên đã chạy ra ngoài.
Lục Hi mới đi đến sân thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Chờ chút”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!