“Có chuyện gì vậy, không biết lúc này chính là giờ dùng bữa, là thời điểm kinh doanh tốt nhất của khách sạn à? Các người làm loạn như vậy…"
Người đàn ông được Vương Nhất Minh gọi là anh trai kia ngược lại có dáng người cao to tuấn tú, thấy cảnh này thì cau mày trầm giọng nói.
"Mẹ, anh, thực xin lỗi, đây đều là các bạn cùng lớp của con, vì buổi họp lớp hôm nay nên nhất thời có chút vui mừng kích động do đó mới…", Tân Mỹ Dục bước tới và cúi đầu xin lỗi.
Cô ta lúc này còn đâu dáng vẻ tự tin và kiêu ngạo trước đó.
“Họp lớp? Một nhóm học sinh trung học có gì mà phải họp, hơn nữa còn chọn khung giờ này”, thấy Tân Mỹ Dục cúi đầu xin lỗi, người phụ nữ được Vương Nhất Minh gọi là chị dâu kia khinh thường nói.
“Chị dâu, chị…”, Tân Mỹ Dục nghe chị dâu nói vậy thì gương mặt thoáng chốc tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ uất ức.
"Được rồi, họp lớp thì họp lớp, mọi người chú ý chút”.
Mẹ chồng của Tân Mỹ Dục rõ ràng không thích thú, cũng coi thường người con dâu bằng cấp thấp và xuất thân bình thường này. Thấy con dâu lớn trần trụi chê bai chế giễu con dâu nhỏ, bà ta không chỉ không nói giúp Tân Mỹ Dục, ngược lại còn trực tiếp ngắt lời.
“Con cũng chú ý cho mẹ, đừng để chuyện gì cũng chiều theo ý cô ta”.
Sau khi mẹ chồng của Tân Mỹ Dục nói một câu với cô ta, lại quay sang trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó cũng không liếc mắt tới mấy người Lục Hi mà đi thẳng lên gian phòng bao trên tầng.
“Hừ, chỉ biết ăn tiêu hoang phí”, chị dâu của Tân Dục Mỹ thấy mẹ chồng đứng về phía mình không kìm được càng thêm kiêu căng ngạo mạn, khi đi qua ngang người Tân Mỹ Dục còn cố ý nói một câu này.
Tân Mỹ Dục có chút dằn lòng không nổi, nhưng lại bị Vương Nhất Minh ngăn lại.
“Được rồi, em cũng không phải không biết tính khí và lai lịch của chị dâu, ngay cả mẹ anh cũng phải nhường nhịn chị ta vài phần mà”, Vương Nhất Minh cười khổ sở.
Vương Nhất Minh nói như vậy Tân Mỹ Dục liền không lên tiếng nữa, mất một lúc sau mới lại nặn ra nụ cười nói với Lục Hi và những người khác: “Chúng ta dùng cơm thôi, không cần quan tâm tới họ”.
Mấy người Lục Hi đều nhìn ra được nét cười trên mặt Tân Mỹ Dục có chút mất tự nhiên, nhưng đều làm như không thấy gì mà cười ha ha phụ họa theo: “Ăn cơm, ăn cơm thôi”.
Câu nói chốn ‘hào môn’ sâu thẳm như biển thực sự không sai mà, Lục Hi vừa gắp thức ăn vừa thầm cảm khái trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!