Chu Tiên Hiền vuốt râu với vẻ mặt tự hào.
Liễu Bồi Nhiên gật đầu, sau đó liền hỏi: “Chỉ là không biết bây giờ Tiên Hiền đã đạt tới cảnh giới nào rồi?”
Ông ta rất tò mò, võ giả khi tới cảnh giới này như ông ta trở thành một tông sư, vậy luyện tập đạo pháp đến cảnh giới như Chu Tiên Hiền được gọi là gì.
Chu Tiên Hiền cười đáp: “Nói ra cũng đơn giản, người tu đạo đến được cảnh giới này như tôi được gọi là chân nhân, giống như tông sư võ đạo các ông, chia làm bốn cảnh giới nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong, tôi hiện tại cũng chỉ là một chân nhân sơ kỳ mà thôi, tuy nhiên pháp thuật mà chân nhân luyện tập có sức mạnh kinh động tới cả thần ma, có thể đối phó với tông sư hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong”.
Trên mặt Chu Tiên Hiền trước sau toát lên vẻ ngạo mạn nhàn nhạt, dường như khá tự đắc với cảnh giới chân nhân sơ kỳ của mình.
Liễu Bồi Nhiên gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ.
Ông ta hiện tại chỉ là một tông sư sơ kỳ, đặt lên bàn cân với vài vị tông sư thâm niên xếp top đầu Hoa Hạ vẫn còn khoảng cách rất lớn, mà Chu Tiên Hiền chỉ là chân nhân sơ kỳ lại đã có thể sánh ngang với tông sư trung kỳ, thậm chí đối đầu với tông sư hậu kỳ và đỉnh phong, xem ra chân nhân tu pháp này quả nhiên lợi hại hơn tông sư võ đạo.
“Chẳng trách Tiên Hiền lại giữa chừng chuyển sang tu đạo pháp thực sự là người có tầm nhìn, đáng tiếc vào thời điểm đó tôi còn ngây thơ khuyên ngăn ông, xém chút đã níu chân tương lai của ông, thực đáng hổ thẹn mà", Liễu Bồi Nhiên lắc đầu.
“Cũng không thể trách Bồi Nhiên, suy nghĩ của mọi người về đạo pháp lúc đó cũng là chuyện thường tình, nói ra thì ông cũng là vì muốn tốt cho tôi, đừng để trong lòng”.
Liễu Bồi Nhiên cười gật đầu: “Không biết Tiên Hiền lần này sao lại đột nhiên xuống núi?"
Liễu Bồi Nhiên cũng có chút bất ngờ, sự việc cũng quá trùng hợp rồi, bản thân vừa hay gặp khó khăn, người bạn thuở thơ ấu lại tu hành có thành tựu này lại đúng dịp xuống núi tới giúp mình một tay, vận may của ông ta cũng thật tốt.
Lúc này chỉ thấy Chu Tiên Hiền chắp tay hướng lên trời nói một cách trang trọng.
“Tôi kế thừa tông môn thời cổ xưa là Thượng Vô Tông, sư tôn vài ngày trước đã cưỡi hạc về trời, trước lúc rời đi đã căn dặn tôi phải xuống núi, nhất định phải phát huy rực rỡ Vô Thượng Tông, chấn hưng đạo pháp, sau khi tôi xuống núi lại vừa hay nghe được chuyện của Bồi Nhiên liền chạy tới đây giúp ông một tay”.
Liễu Bồi Nhiên bật cười: “Tốt tốt tốt, bày rượu và thức ăn lên, tôi phải cùng người anh em tốt này uống no say một trận”.