Giám đốc thấy vậy thì vội vàng nhường đường.
Khi thấy đám Lưu Minh Huy đang đứng ở cửa, Lâm Tiêu nhăn mày lại.
Bên cạnh ông ta lập tức có người tiến lên "bê" đám Lưu Minh Huy ra.
Sau đó, Lâm Tiêu cùng đám người phía sau nhất tề khom eo chắp tay nói: “Lâm Tiêu cùng đồng đạo Tây Bắc chào mừng cậu Lục tới thăm”.
Đám người Lưu Minh Huy bị xách ra một bên như gà, vốn đang tức giận định bùng phát thì thấy cảnh tượng như vậy cho nên đều sửng sốt không thôi.
Lâm Tiêu và những người này đều tràn đầy tinh thần, vô cùng khí khái. Hơn một trăm người cùng hô lên, vô tình tràn ra chân khí khiến cho đám Lưu Minh Huy gần như thủng màng nhĩ.
Hơn nữa, những người này đều phát ra một không khí mạnh mẽ, Lưu Minh Huy đang phừng phừng lửa giận thì lập tức ngậm miệng lại, không dám nói gì thêm.
Đám người này trông ai cũng cực kỳ khó chơi, càng không nói đến có tận hơn trăm người ở đây, có thể nói là thanh thế kinh người.
Mà Lục Hi thì khoát tay: “Ăn bữa cơm thôi mà, sao phải bày vẽ thế chứ”.
Lâm Tiêu nghe thế thì vội đáp: “Cậu khiến cho đồng đạo Tây Bắc nổi danh khắp Túc Cam, đây là việc chúng tôi nên làm mà thôi”.
Lục Hi lắc đầu cười: “Thôi, vào ăn đã”.
Nói xong, Lục Hi liền nhấc chân đi vào Túy Giang Hồ. Đám Lâm Tiêu tự động nhường đường, chờ Lục Hi đi qua thì mới vội vàng theo sau, vây quanh anh như ngôi sao thế giới, đi đến Ngũ Phụng lâu.
Mà đám Lưu Minh Huy thì há hốc mồm vì kinh ngạc.
Một tên vô dụng mà lại có thể phô trương như thế làm bọn họ hoàn toàn không ngờ tới.
Còn sáu cô gái kia cũng trợn tròn mắt, bộ dáng không thể tin.
Sau đó, giám đốc lạnh lùng hỏi: “Các vị có còn định đi vào nữa không?”
Lưu Minh Huy run rẩy, vội vàng nói: “Xin lỗi, chúng tôi đi chỗ khác đây”.
Nói xong, hắn ta cũng mặc kệ thể diện mà quay người đi.
Đám người này ai cũng hung hãn vô cùng, hắn ta không thể chọc vào.
Nhìn dáng vẻ rời đi trong sợ hãi của Lưu Minh Huy, giám đốc hừ một tiếng, trong lòng tràn ngập khinh thường về đám con nhà giàu chỉ biết ăn chơi nhảy múa, không có kiến thức này.