Vân Khả Thiên đáng thương thường xuyên bị Tần Lam đánh, còn thỉnh thoảng bị cả Lục Hi đánh, anh ta cảm thấy cái danh cậu lớn đệ nhất Tây Bắc thật khổ.
Đúng lúc này, Lục Hi làm bộ giơ một cước lên nói: “Mẹ nó anh có nói không”.
“Nói, nói, tôi nói”, Vân Khả Thiên không dám ở vòng vo, vội vàng nói.
Hóa ra, hai ngày trước trong một sơn thôn vùng Tây Sơn đã xảy ra vụ thảm sát diệt thôn, toàn bộ cả thôn hơn mấy trăm người trong một đêm chết hết, hơn nữa trạng thái chết cực kỳ thảm hại, giống như bị hút cạn máu, chỉ còn lại da và xương".
Chuyện này hiện đang là tin tức được phong tỏa nghiêm ngặt, người ngoài không hề biết, Vân Khả Thiên biết được chuyện này cũng từ trong miệng của bố anh ta.
Lục Hi nghe xong, chân mày nhíu chặt.
Án mạng lớn như vậy, quả thật khiến người ta nghe xong liền kinh hãi, hơn nữa cách thức chết lại kỳ quái như vậy, lập tức Lục Hi liền dự cảm đây không phải án mạng thông thường.
“Đi, anh dẫn tôi đi xem”, Lục Hi lập tức nói.
Trong lòng Vân Khả Thiên vui mừng, thật ra thì ý của bố anh ta cũng muốn mời Lục Hi tới hỗ trợ, chỉ là Lục Hi vừa đồng ý với ông ta dạy dỗ Vân Khả Thiên, cứ liên tiếp làm phiền Lục Hi như vậy, Vân Thắng Quốc cũng không mở miệng được.
Vì vậy nói cho Vân Khả Thiên là để anh ta cố ý báo tin tức này cho Lục Hi, xem anh có hứng thú không.
Dù sao chuyện lớn như vậy, ông lớn như ông ta cũng phải chịu trách nhiệm rất nhiều.
“Cần tôi đi cùng không?”, nhìn thấy hai người đứng dậy muốn rời đi, Miwa Nozaki liền vội vàng nói.
Lục Hi hơi suy tư, anh nói: “Không cần, khoảng thời gian này Tư Duệ không có ở đây, cô cứ lo cho công ty đi, chuyện này để tôi đi giải quyết là được. Còn nữa, trông chừng Ngư Bạch, lát nữa đưa cô ấy về, nói là tôi có việc gấp đi trước”.
Sắp xếp xong mấy chuyện này, Lục Hi và Vân Khả Thiên nhanh chóng rời đi.
Vân Khả Thiên lái xe, trải qua hơn hai tiếng đồng hồ phóng xe với tốc độ cao, hai người đến một thôn tên là Mạc Gia Oa trong núi vùng Tây Sơn.
Thôn này chỉ có mấy trăm hộ dân, bởi vì giao thông bất tiện nên rất hẻo lánh và nghèo nàn.
Lúc này, ở đây đã hoàn toàn bị quản giới nghiêm, cách trong thôn mấy dặm đều có cảnh sát vũ trang canh gác.
Nhưng có Vân Khả Thiên ở đây, đương nhiên là được bật đèn xanh đi vào.
Hai người qua mấy trạm kiểm soát, cuối cùng đã đến thôn.
Lúc này đã là hơn chín giờ đêm, nhưng dưới ánh đèn chiếu xuống vẫn có hai mươi ba mươi cảnh sát cầm các loại công cụ đặc biệt đang tìm kiếm manh mối xung quanh.
Xe của Vân Khả Thiên vừa dừng lại, đèn xe chiếu tới, hai người liền nhìn thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi mặt lạnh lùng đi tới, quân hàm trên vai tỏa sáng lấp lánh.
“Mẹ kiếp, tại sao bà cô già này lại ở đây”, Vân Khả Thiên nhìn thấy liền lầm bầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!