Hoắc Hướng Anh nghe xong, mặc dù cảm thấy bất ngờ, nhưng ông ta không chút do dự đồng ý. Anh Lục nói thế nào thì làm thế đấy, không cần hỏi những thứ khác.
Còn Thần Hi Quân nghe xong, hai chân mềm nhũn, cô ta quỳ phịch một tiếng tê liệt trên mặt đất.
Ở đại lục cô ta đã không có chỗ để đi rồi, nếu ở đây lại mất chỗ dựa là Hoắc Hướng Anh thì coi như cô ta hoàn toàn bị hủy hoại.
“Anh là Lục Thiên Hành?”, lúc này chỉ nghe thấy Thần Hi Quân tê liệt trên đất nhìn Lục Hi, cô ta không thể tin được nói.
…
Dù có ngu xuẩn, bây giờ cô ta cũng đoán được người trước mặt này là Lục Thiên Hành.
Mặc dù tướng mạo của hai người không giống nhau, nhưng với năng lực của Lục Thiên Hành, thay đổi chút tướng mạo chắc hẳn cũng không phải việc khó gì.
Nếu không phải anh, Thần Hi Quân cũng không nghĩ ra Hoắc Hướng Anh sẽ tôn kính và nói gì nghe nấy với ai như vậy.
Lúc này, Lục Hi lắc đầu nói: “Cô còn không tính là quá ngu xuẩn, đáng tiếc cô ngang ngược kiêu ngạo nên khó thành người tài, nâng đỡ cô lên cao quá, về sau sẽ ngã càng nặng hơn, nhân lúc bây giờ vẫn còn kịp, cô nên cố gắng rèn luyện tâm tính đi”.
Lục Hi nói xong, anh nhìn Hoắc Hướng Anh gật đầu một cái.
Hoắc Hướng Anh hiểu ý, ông ta ra hiệu cho thuộc hạ dẫn Thần Hi Quân xuống.
Thần Hi Quân đã hoàn toàn tê liệt, đừng nói đi bộ, ngay cả nói cũng không nên lời.
Còn Nhan Phi Hoa ngây ngốc nhìn Lục Hi, đôi mắt ngấn lệ, mặt đầy đau buồn.
Hóa ra thật sự là anh, người mà cô luôn mơ đến.
Lúc này, Lục Hi vẫy tay cười nói với cô: “Qua đây ngồi đi, vừa rồi không nói thật với cô, thật ngại quá”.
Nhưng Nhan Phi Hoa chỉ ngây ngốc đứng nhìn anh, giống như hóa đá vậy.
Lục Hi chợt cảm thấy có chút lúng túng, anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hoắc Hướng Anh thấy vậy liền vội vàng đứng lên, ông ta đỡ Nhan Phi Hoa ngồi xuống chỗ của mình rồi cười nói: “Anh Lục bảo cô ngồi, ngây ra đó làm gì”.
Nhan Phi Hoa ngồi xuống, dường như vẫn không dám tin, mặt cô vẫn mù mờ.