“Đương nhiên là không rồi, xin hỏi ông là?”
Người đàn ông nghe vậy thuận tay rút ra một tấm danh thiếp đưa tới cho Trương Ngọc Kỳ nói: “Tôi là Vương Bính Lâm, giám đốc điều hành của Công ty giải trí Lôi Đình, xin được chỉ giáo nhiều hơn”.
Hai mắt Trương Ngọc Kỳ lập tức sáng rực, Công ty giải trí Lôi Đình, là công ty điện ảnh mới nổi ở Hồng Kông và Cảng Đài trong những năm gần đây, công ty này đã phát hành một số bộ phim, đều khá thành công và có danh tiếng, đây cũng được tính là một công ty không tệ rồi.
Nhìn vẻ mặt này của Trương Ngọc Kỳ, Vương Bính Lâm thầm cười trong lòng.
Ngay khi cô cùng Lục Hi còn đang ở trong góc nhỏ trao đổi, ông ta đã chú ý tới.
Xét về nhan sắc và vóc người, Trương Ngọc Kỳ không hề thua kém các ngôi sao hạng nhất nên không có gì để nói.
Còn Vương Bính Lâm cũng đã lăn lộn trong giới giải trí một khoảng thời không ngắn, mắt nhìn người cũng vô cùng tinh chuẩn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua Trương Ngọc Kỳ sợ hãi rụt rè, thực ra vô cùng luống cuống, hơn nữa cũng rất lạ mắt hoàn toàn có thể xác định cô không phải là minh tinh gì đó, một câu quen mắt kia của ông ta đơn thuần là để lôi kéo làm quen.
Từ một điểm này ông ta cũng nhìn ra được Trương Ngọc Kỳ đến đây là có mục đích nhất định.
Do đó khi thấy cô bước ra ông ta ngay lập tức tiến lên bắt chuyện.
Trong ngành công nghiệp này có quá nhiều cô gái giống như Trương Ngọc Kỳ muốn trèo lên vị trí cao, còn Vương Bính Lâm dựa vào mắt nhìn ‘cay độc’ cùng kỹ thuật diễn xuất điêu luyện của bản thân đã lừa gạt không ít cô gái xinh đẹp, lợi dụng giấc mộng ngôi sao của họ để hưởng thụ rất nhiều ‘hoan lạc’ nam nữ.
Từ ánh nhìn đầu tiên, Vương Bính Lâm đã cảm thấy Trương Ngọc Kỳ không có gì khác biệt so với những cô gái khác, gần như đã là con mồi nằm gọn trong tay ông ta.
Lúc này chỉ thấy Vương Bính Lâm hỏi: “Cô Trương, vị bên cạnh cô là?”
“Anh ấy là vệ sĩ của tôi”, Trương Ngọc Kỳ hơi đỏ mặt nói.
Vương Bính Lâm gật gật đầu, ngoài mặt xem ra cũng không có gì khác thường nhưng trong lòng lại cười lớn không thôi.
Lục Hi ăn mặc giản dị, vừa nhìn đã biết là người Trương Ngọc Kỳ kêu tới để phô trương thanh thế, tuy nhiên ông ta đương nhiên sẽ không nói toạc ra mà bắt đầu cùng cô tán gẫu.
Thực ra bản thân ông ta cũng hòa nhập không được tốt lắm, ở nơi đây ông ta căn bản không thể đáp lời với ai.
Mục đích ông ta đến đây chỉ là lượn lờ trước mắt những ông lớn kia coi như chuẩn bị, tương lai cũng dễ làm việc hơn. Thêm một điều nữa là nếu có con mồi nào xuất hiện thì vậy cũng quá tốt rồi, không ngờ còn thực sự giúp ông ta tìm được mục tiêu.
Đúng lúc này Lục Hi lên tiếng: “Hai người nói chuyện đi, tôi có vài người quen cũng ở đây, tôi qua đó chào hỏi đây”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!