Hai người tài xế bây giờ mới phản ứng lại, họ đi lên khởi động xe.
Hiện giờ toàn bộ đám người Thạch Kế Đông đã lên xe. Chiếc xe chậm rãi khởi động đi về hướng thành phố Tây Kinh.
Còn đám người Vương Dương Minh thì ung dung lái xe theo sau xe, tiễn đưa khoảng chừng hơn ba trăm cây số mới theo lối ra rẽ xuống cao tốc.
Lục Hi nhìn đoàn xe của đám người Vương Dương Minh, anh lắc đầu cười một tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hi vang lên, anh lấy ra xem, là Hoắc Tư Duệ gọi đến, anh nhấn nghe.
“Alo, Tư Duệ à”.
“Anh Lục, bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”
Hiện giờ Hoắc Tư Duệ là tổng giám đốc nổi tiếng của Hoa Hạ, là người giàu có nên cách nói chuyện của cô cũng có chút chín chắn.
Lục Hi cười nói: “Tiện, cô cứ nói đi”.
“Kinh doanh của chúng ta ở Cảng Đài đã xảy ra vấn đề”.
“Xảy ra chuyện gì, nói chi tiết đi”.
Một lát sau, Lục Hi đã hiểu.
Vốn là bây giờ tập đoàn Giai Mĩ đã phát triển ổn định trong nước, tiền vốn cũng bắt đầu thu hồi. Hoắc Tư Duệ càng muốn mở rộng thị trường, vì vậy bên Cảng Đài trở thành nơi thử nghiệm.
Lúc đầu có sự ủng hộ của Miwa Nozaki tất cả đều tiến triển rất thuận lợi. Nhưng vào tối qua giám đốc điều hành ở đó gọi điện đến nói rằng có một tập đoàn vô cùng có thế lực muốn đầu tư mua cổ phần, hơn nữa là cổ phần không góp vốn mà được chia lãi, còn chiếm 70%. Vì Hoắc Tư Duệ không đồng ý, ngay tối hôm qua, mấy siêu thị ở bên đó đều đã bị ép đóng cửa.
Lục Hi nghe xong liền giận tím mặt.
Tập đoàn Giai Mĩ chính là một tay anh thúc đẩy đến thành công, chẳng khác nào giống như sản nghiệp của anh. Bây giờ lại còn dám rút lông trên người anh, quả thật là ăn phải gan báo.
Lúc này Lục Hi bảo cô kiên nhẫn chờ đợi, anh nói mình sẽ lập tức quay về. Sau khi quay về liền cùng cô đến bên đó để xử lý chuyện này.
Hoắc Tư Duệ nghe xong liền yên tâm, có Lục Hi ra mặt thì còn có chuyện gì mà không giải quyết được.