Lục Hi mỉm cười: “Mở cửa đi”.
Phó giám đốc viện bảo tàng chờ ở cửa vội vàng đẩy cửa.
Lục Hi tiến vào, quay đầu nói với Tư Không Trích Tinh: “Lấy ra đi”.
Tư Không Trích Tinh cởi khăn trải giường, lấy ra đầu rồng giao lại cho anh.
Khi Lục Hi đang định cất đầu rồng vào trong tủ pha lê lại đột nhiên nhìn thấy bên trong có một tờ giấy, anh rút ra nhìn qua liền bật cười: “Anh cũng khá phách lối đó chứ?”
Tư Không Trích Tinh không đáp lại chỉ ngượng ngùng cười.
Thì ra Tư Không Trích Tinh đã để lại một tờ giấy bên trong, bên trên hào phóng ký lên bốn chữ to: Tư Không Trích Tinh!
Đây cũng là phong cách nhất quán của anh ta, dựa vào năng lực của bản thân, Tư Không Trích Tinh trước nay chưa bao giờ kiêng dè cảnh sát, cũng chưa từng thất bại qua.
Đồn cảnh sát có hồ sơ của anh ta ở khắp nơi, nhưng vẫn không tóm được anh ta, cũng được tính là có chỗ dựa nên không sợ.
Tuy nhiên siêu trộm số một Hoa Hạ cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lục Hi.
Bởi trên đầu rồng kia có một tia thần thức của Lục Hi, anh ta chỉ cần động tới đầu rồng, Lục Hi liền có thể nhận thức được sự tồn tại của anh ta, tuyệt đối không có cách nào chạy trốn.
Lục Hi đặt đầu rồng trở lại trong tủ pha lê, sau đó nói với Trương Khải: "Được rồi, bây giờ mọi người cũng có thể yên tâm rồi, tôi bảo đảm đầu rồng chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc nữa”.
Ngoại trừ Tư Không Trích Tinh, có rất ít người có thể lặng lẽ đánh cắp đầu rồng dưới trang bị được canh gác nghiêm ngặt như vậy, trừ khi cứng rắn cướp đoạt, thế nhưng đó chính là thuần túy đâm đầu vào chỗ chết.
Cho dù anh là tông sư, nhưng nếu đối địch với quốc gia vậy chắc chắn cũng không có quả ngọt để ăn.
Trương Khải tràn đầy kích động, rút ra điện thoại gọi cho bí thư Vân, chuyện này phải được thông báo cho ông ấy càng sớm càng tốt, bí thư Vân thế nhưng còn đang đợi điện thoại của anh ta đó!
Tuy nhiên đúng lúc này, phó giám đốc bảo tàng, Lý Xuân Lâm lại nghiêm mặt lên tiếng: “Chính cậu là người đã đánh cắp đầu rồng?"