Miwa Nozaki và Hoắc Tư Duệ đều tỉnh bơ. Khoảng thời gian này các cô đã tiếp xúc rất nhiều với Tần Lam, hai người rất rõ năng lực và tính khí của cô ta, cái tên mập này sắp phải chịu khổ rồi.
Lúc này, người phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn đến, từng món ăn được đưa lên, Lục Hi nhìn theo mà đau lòng.
Bào ngư kho tàu, ốc vòi voi hấp, chân gấu hầm… Mỗi món ăn đều có giá trên chục triệu.
Đến khi thức ăn được đưa lên đã đầy một bàn.
Lục Hi nhìn mấy món ăn này, mặt anh đầy đau khổ, giống như không hề có khẩu vị.
Hoắc Tư Duệ che miệng cười nói: “Anh Lục, anh sao thế?”
Chỉ thấy trên mặt Lục Hi méo xệch, sau đó anh đột nhiên cầm đũa, hung hãn nói: “Không ăn thì không hết”.
Ngay khi vung đũa, anh bắt đầu ăn mạnh.
Mọi người thấy dáng vẻ của Lục Hi đều muốn cười, ngay cả trên mặt của Miwa Nozaki cũng lộ vẻ không nhịn được cười nữa.
Đúng lúc đó, Tần Lam thản nhiên đi tới.
Vân Khả Thiên liền vội vàng hỏi: “Chị Tần, chị không sao chứ?”
“Tôi có thể có chuyện gì?”, Tần Lam trợn mắt nhìn Vân Khả Thiên nói.
Vân Khả Thiên rụt cổ lại không nói nữa, biểu cảm trên mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Tần Lam ngồi xuống, nhìn thấy Lục Hi đã ăn được nhiều, cô ta lắc đầu nói: “Aiz, thứ của mình mà lại ăn như thế, anh không thấy tiếc sao?”
Lục Hi dừng đũa, sau đó chỉ thấy anh hung hãn nói: “Ông đây cần cô quản à?”
Nói xong, anh lại động đũa ăn hùng hục.
Lập tức mọi người không nhịn được bật cười.
“Chúng ta ăn thôi, nếu không lát nữa e rằng đến canh cũng không còn đâu”, Tần Lam nói xong cũng bắt đầu động đũa.
Bây giờ mọi người mới nhớ ra sức ăn khủng khiếp của Lục Hi, họ cũng bắt đầu ăn.
Mọi người đang ăn cơm, chỉ thấy A Đóa thận trọng hỏi: “Chị ơi, tên mập kia không làm gì chị chứ?”
Tần Lam nhìn A Đóa cười một tiếng rồi nói: “Em yên tâm, dựa vào cái tên đầu heo đó thì có thể làm gì được chị”.