Nghe đồn rằng, lúc ấy bầu trời nứt ra, có một con rồng lớ từ trên trời giáng xuống, khắp hòn đảo đều có bảo vật mà con rồng đó mang đến.
Chuyện thần kỳ như vậy, Lục Hi đương nhiên phải đến xem thử, lúc ấy mang theo đội ngũ của mình đến hòn đảo kia.
Nhưng hai đoàn lính đánh thuê lớn còn lại trên thế giới cũng đi tới. Vì của cải trong lời đồn nên ba bên đã ra tay đánh nhau, kịch chiến nửa tháng chung quanh đảo nhỏ.
Cuối cùng, Lục Hi dựa vào thực lực siêu mạnh mẽ của mình đánh bại hai đội ngũ lính đánh thuê kia, mà đội ngũ của anh cũng tử thương hơn phân nửa.
Sau khi đi lên đảo nhỏ, Lục Hi cũng vô cùng sững sờ.
Trên đảo cũng không có bảo vật trong truyền thuyết gì cả, nhưng lại thật sự có một con rồng!
Con rồng này mình đầy thương tích, phảng phất như vừa mới trải qua một trận chiến đấu gian khổ và rơi vào vào trạng thái tử vong.
Nhìn quái vật khổng lồ ở trước mắt, Lục Hi coi như kiến thức rộng rãi cũng phải sợ ngây người!
Anh cho đàn em phong tỏa đảo nhỏ rồi tốn nửa năm để ăn xong con rồng này.
Chẳng biết tại sao, anh có được toàn bộ ký ức của con rồng này, hơn nữa trong cơ thể lại xuất hiện một cái đàn tế Long Thần.
Dựa theo ký ức của con rồng này, đàn tế Long Thần là do Long Thần vĩ đại ban thưởng, chỉ cần anh có đủ đồ vật để “hiến tế”, Long Thần sẽ ban thưởng thần ân, thỏa mãn nguyện vọng của anh.
Điều kiện tiên quyết là, vật phẩm anh hiến tế phải chứa đựng đầy đủ năng lượng. Nếu không, anh sẽ chẳng chiếm được thứ gì hết.
Ngay lập tức, Lục Hi dùng hết gia tài của mình để trợ cấp cho các đàn em đã bỏ mình, giải tán đội ngũ, quay về cố hương, bắt đầu khổ tu ngày đêm, cũng gửi ra một tin tức trong mạng lưới quan hệ của mình.
“Thu thập tất cả các vật phẩm có niên đại xa xưa, cái giá là, đổi lấy một lần anh làm việc giúp bọn họ”.
Tin tức này vừa lan ra đã lập tức gây ra phong ba ở toàn bộ thế giới cao tầng.
Có thể đổi lấy cơ hội được ông hoàng lính đánh thuê, sát thủ máu lạnh làm việc cho mình một lần, đồ vật quý giá cỡ nào cũng đáng giá.
Thế là, không ngừng có người đưa tới đồ vật, nhưng không có mấy món có thể dùng để hiến tế, thu hoạch được thần ân.
Trong đó chỉ có ba món có được tư cách hiến tế. Trong ba lần đạt được thần ân, Lục Hi toàn bộ lựa chọn tăng cường thể chất của mình.
Bởi vì trong trí nhớ rồng, có một bộ tâm pháp tên là Long Đằng quyết, bộ tâm pháp này là do loài rồng căn cứ từ thể chất đặc thù của mình qua vài vạn năm mà hoàn thiện sửa sang lại.
Mà muốn tu luyện Long Đằng quyết, nhất định phải có thể chất tương đương với rồng, tuy nói anh đã ăn một con rồng, nhưng bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới cánh cửa tu luyện Long Đằng quyết mà thôi, khoảng cách đến đại thành còn xa lắm.
Theo như ký ức ghi lại, tu luyện Long Đằng quyết tới cuối cùng thì có thể ngao du tinh không, rong ruổi vũ trụ, cả đời bất tử, trở thành sự tồn tại giống như thần.
Lục Hi tập võ từ nhỏ. Với võ giả, mạnh lên chính là mục tiêu vĩnh hằng của bọn họ, hiện tại có một cơ hội lớn như thế bày ở trước mặt, anh đương nhiên muốn nắm chắc.
Mục tiêu hiện tại của anh chính là thu thập hết thảy các đồ vật có niên đại xa xưa để cường hóa thân thể của mình, chuẩn bị cơ sở để tu luyện Long Đằng quyết.
Sau khi kết thúc suy nghĩ, anh cất ngọc bội đi. Lục Hi dự định không sử dụng ngọc bội này vội, nó không chứa quá nhiều năng lượng, tác dụng hiến tế không lớn, chờ tích lũy đủ vật phẩm thì hiến tế cũng được.
Lục Hi nằm trên giường một lúc thì ngủ say. Trên người anh còn có một tầng ánh sáng ẩn hiện theo từng nhịp hô hấp mà mắt thường không nhìn thấy được, đây cũng là biểu tượng cho việc anh đang tu luyện Long Đằng quyết.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Lục Hi đúng giờ rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì ra bên ngoài ăn sáng, sau đó quay trở lại tiệm tạp hóa Vong Ưu để mở cửa tiệm, rồi lại ngủ thiếp đi trên ghế salon. Đây cũng là một điểm đặc thù của rồng, thích ngủ!
Cứ như vậy mãi cho đến buổi trưa, mười một giờ đúng, Hoắc Tư Duệ xuất hiện ở cổng.
Cô đẩy cửa vào, nhìn Lục Hi còn đang say giấc trên ghế salon, chau mày.
Mà phía sau cô là một cô gái nhỏ hơn cô mấy tuổi, có vẻ ngoài tương tự Hoắc Tư Duệ.
Cô gái này quan sát quang cảnh xung quanh, lại nhìn Lục Hi đang ngủ say, há miệng nói.
“Chị, không thể nào, chị lại tìm một cái tên như thế này để giúp chúng ta giải quyết vấn đề, chị bị điên hả?”
“Em đừng có nói lung tung”, Hoắc Tư Duệ trừng mắt với em gái Hoắc Ngọc Phụng một chút, nói: “Không được nói linh tinh về anh Lục”.
Hoắc Ngọc Phụng thè lưỡi, không nói thêm gì nữa, nhưng toàn khuôn mặt là biểu cảm khinh thường.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!