Lục Hi gật đầu, biết là xảy ra chuyện gì nên cũng không nói nữa.
Lúc này, Tần Lam chạy tới, nhoài người vào cửa sổ nhìn Lục Hi bị quản giáo, cô ta chép miệng nói.
“Ai dô, sao thế này, say rượu lái xe để người ta bắt quả tang, còn say rượu tán gái cũng bị bắt quả tang? Anh nói xem sao anh lại bất cẩn như vậy, màn tán gái này của anh quá thất bại rồi”.
Tần Lam vừa nói vừa lắc đầu tặc lưỡi, bày ra dáng vẻ đau lòng.
Nhất thời mặt Lục Hi tối sầm, anh nghiêng đầu qua một bên, không muốn để ý tới bà cô này.
Ai mà biết Tần Lam vẫn chưa xong, cô ta tiếp tục nói.
“Anh nói xem anh lái con xe nát như vậy, còn cho hai cô gái xinh đẹp như vậy quá giang, thật sự là mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh rồi, đáng tiếc làm sao có thể bị người ta bắt quả tang chứ? Lần tán gái này không thành rồi, thật mất mặt quá đi, thực sự tôi tiếc tay cho anh đấy”.
Tần Lam ngừng một lát thở dài thở ngắn, sau đó gật gù đắc ý.
Thấy Tần Lam vẫn chưa ngừng, Lục Hi không nhịn được cô nàng này nữa, anh thốt lên: “Bà cô này, đủ rồi đấy”.
Tần Lam nhìn Lục Hi giận dữ, cô ta cười ha ha một tiếng nói: “Có bản lĩnh thì anh đánh bọn họ đi, chỉ quát nạt tôi thì có bản lĩnh gì”.
“Con mẹ cô”.
Lục Hi bị Tần Lam chọc tức, thiếu chút nữa hộc máu.
Lúc này, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ cảm thấy khổng ổn lắm, kiểm tra nồng độ rượu có cần lâu như vậy không? Cho dù Lục Hi say rượu khi lái xe, vậy thì cũng có cách xử lý, tại sao lâu như vậy rồi còn chưa có động tĩnh.
Hai người đều có chút lo lắng, họ mở cửa xe xuống muốn hỏi thăm tình hình.
Nhưng các cô vừa mới mở cửa xe, cảnh sát giao thông ở bên cạnh liền nói: “Ngồi trong xe, không được xuống”.
“Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi xuống, chúng tôi cũng đâu có phạm pháp”, Ngư Bạch nói.
“Biết điều ở trong xe đợi đi, chuyện của các cô còn đang điều tra”.