Lúc này Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong sợ hãi và hoảng hốt, họ lại nhìn thấy đám người như sao bên mặt trăng, vây quanh Lục Hi không ngừng mời rượu, trong lòng hai người dâng lên đủ loại mùi vị.
Ban đầu xem thường người ta, bây giờ lại muốn dựa vào sự bảo vệ của người ta thì mới có thể ngồi tại đây, bọn họ thật sự là vô cùng nhục nhã, giống như ngồi bàn chông vậy.
Hơn một tiếng sau, mười mấy vị gia chủ đã ngã trái ngã phải, say khướt một mảng, chỉ có một mình Lâm Tiêu vẫn đang cứng rắn chống đỡ, ông ta vẫn chưa ngã xuống.
Lục Hi đảo mắt nhìn mọi người một cái, anh ha ha cười to nói: “Không chịu nổi một kích rồi, hôm nay tới đây thôi, đợi mấy người luyện tửu lượng giỏi rồi đến tìm tôi tỷ thí nhé”.
Nói xong lời này, Lục Hi xoay người hướng về phía Ngư Bạch nói: “Cơm cũng ăn, rượu cũng uống rồi, tôi nên đi đây, chúng ta từ biệt ở đây”.
Ngư Bạch nghe xong, nhất thời trên mặt có chút thất vọng.
Lúc này, Sử Kiếm Ba không biết lấy dũng khí ở đâu, anh ta nâng chén lên nơm nớp lo sợ nói với Lục Hi: “Anh, anh Lục, tôi mời anh một chén rượu”.
Cảnh Lăng Tuyên nhìn thấy cũng vội vàng rót một chén nâng lên nói: “Tôi cũng kính anh Lục một chén”.
Lục Hi nhìn hai người, ánh mắt chậm rãi quét qua khuôn mặt họ, sau đó anh hừ lạnh một tiếng: “Hai người vẫn chưa xứng uống rượu với tôi”.
Nói xong, Lục Hi liền xoay người rời đi.
Sắc mặt hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên trắng nhợt, chén rượu trong tay rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng keng. Hôm nay hai người đã hoàn toàn mất mặt.
Lục Hi mới vừa xuống tầng, ông chủ của Túy Giang Hồ là Chu Kiến Bân vội vàng đuổi theo, trong miệng hô lớn: “Anh Lục, xin chờ một chút”.
Lục Hi quay đầu nhìn thấy Chu Kiến Bân hai tay cầm một tấm thẻ màu vàng, cung kính đưa tới trước mặt anh và nói.
“Anh Lục, đây là thẻ khách quý chí tôn của cửa hàng chúng tôi, dùng tấm thẻ này, bất kể là ai đến Túy Giang Hồ tiêu sài cũng không phải tính tiền, xin anh hãy nhận lấy”.
Lục Hi nghe xong liền nói: “Như vậy thì xấu hổ quá”.
Không hạn chế tiêu xài, còn không hạn chế mình sử dụng, đối với nhà hàng này mà nói thì chính là khoản chi tiêu cực lớn, nếu người cầm thẻ muốn cũng thì có thể khiến ông ta phá sản.
Chu Kiến Bân nghe xong liền vội vàng nói: “Cậu Lục là lãnh tụ của giới giang hồ Tây Bắc, lại còn là thần tượng của chúng tôi, đây là một phần tâm ý, xin anh nhất định phải nhận”.
Nhìn Chu Kiến Bân thành khẩn nói như vậy, Lục Hi cười một tiếng rồi nhận lấy.
“Vậy thì cảm ơn ông chủ Chu nhé”.
“Là tôi nên cảm ơn cậu Lục mới đúng, cậu có thể nhận lấy tấm thẻ này, quả thật là vinh dự của Túy Giang Hồ chúng tôi”.
Lục Hi cười một tiếng ha ha, vẫy tay rời đi.
Chu Kiến Bân này nhìn cũng là người có khí chất, Lục Hi không khách sáo với ông ta nữa.
Lục Hi chậm rãi đi qua dòng nước chảy quanh co, xuyên qua rừng trúc tím, đi tới bãi đậu xe bên ngoài.
Anh ngồi lên xe Santana mười tám của mình, chuẩn bị về nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!