Vương Vạn Bồ gật đầu nói: “Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ có thể đi được rồi, nếu gấp thì cứ đi bằng máy bay của tôi đi, vừa lúc tôi muốn ở lại đây hai ngày”.
Lục Hi gật đầu, cảm thấy ông già này cũng còn chút lương tâm.
Sau đó đám người ra khỏi tòa nhà chính đi đến chỗ đậu máy bay, Lục Hi bước lên trực thăng, trực thăng vù vù chuẩn bị cất cánh.
Lúc này đám người Viêm Long thấy Lục Hi sắp đi bèn tạm dừng huấn luyện chạy đến trước trực thăng vẫy tay tạm biệt Lục Hi.
“Giáo quan Lục, tạm biệt!”
“Giáo quan Lục, có thời gian rảnh đến dạy cho chúng tôi nữa nhé, bọn tôi không sợ bị đánh”.
“Tôi yêu giáo quan Lục, anh là thần tượng của tôi”.
Trực thăng từ từ cất cánh trong tiếng hô to gọi nhỏ của mọi người, Lục Hi vẫy tay với mọi người xem như chào tạm biệt, ở chung với nhau một tháng khiến Lục Hi cũng cảm thấy có cảm tình với đám người ngông cuồng thẳng thắn này.
Sau khi máy bay trực thăng cất cánh, phương hướng đã được xác định, sau đó bay một đường tròn rồi bay thẳng về thành phố Tây Kinh.
Một lúc sau, hai chiếc máy bay chiến đấu không biết từ đâu bay tới, từ từ hộ vệ ở hai bên trực thăng.
Lục Hi biết những ông lớn như ông Vương muốn ra ngoài đều sẽ có lực lượng hộ tống, nhưng không ngờ mình cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt này.
Mấy tiếng sau, trực thăng đáp xuống ngoại ô thành phố Tây Kinh, một chiếc xe quân đội chở Lục Hi chạy thẳng đến bệnh viện Nhân Dân.
Đến cổng bệnh viện, Lục Hi xuống xe rồi vội vàng chạy đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở tầng năm.
Chỉ thấy một toán lính với đạn thật đứng trước cửa một căn phòng bệnh ở trong cùng, người đi đầu cầm khẩu súng lục kẹp ngang hông đang đi qua đi lại tuần tra trên lối đi, dò xét những người đi ngang qua.
Lục Hi đi đến phía trước chỉ thấy đội trưởng đó đứng ở xa đặt tay lên khẩu súng lục ở thắt lưng, làm động tác ngăn cản Lục Hi lại, đồng thời nói.
“Khu vực giới nghiêm, ai đến gần đều sẽ bị bắn”.
Lục Hi đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Lúc này đội trưởng đó cũng không đến gần Lục Hi mà khẽ làm động tác tay với tốp binh sĩ phí sau lập tức dàn trận chiến đấu, yểm trợ lẫn nhau, nhắm chuẩn vào Lục Hi.
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra.
Hóa ra là Vân Khả Thiên nghe thấy động tĩnh nên ra xem thế nào.
Anh ta vừa thấy là Lục Hi bèn vội vàng nói với đội trưởng: “Là người của chúng ta, để anh Lục vào đi”.
Nghe thế đội trưởng mới làm động tác tay bảo binh sĩ tiếp tục trở lại trạng thái chấp hành nhiệm vụ.
Lục Hi hài lòng gật đầu, nhóm lính đặc biệt này rất có tố chất quân đội, có thể nhìn ra được từ mấy động tác nhỏ đơn giản.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!