Đi tới đại sảnh của du thuyền, người đàn ông nhập một tài khoản và mật mã trên cửa khóa, đồng thời anh đưa một tờ chi phiếu cho người hầu bên cạnh, lúc này anh mới dẫn cô đi vào đại sảnh.
Nhan Phi Hoa trợn tròn mắt nhìn về phía đại sảnh mênh mông.
Vách tường bốn phía đang chiếu phim điện ảnh, hình ảnh 3D nhìn bằng mắt thường gần như có thể thật giả lẫn lộn.
Trong đại sảnh bày tiệc buffet đắt tiền mà hiếm thấy, có các loại bàn đánh bài như Baccarat và Blackjack, nhà cái xinh đẹp mặc trang phục hở hang đang phục vụ cho khách chơi bài trước bàn.
Mà người ở trong đại sảnh qua lại liên tục, ai nấy đều mặc đồ hoa lệ, mặt đầy kiêu ngạo.
Cô chỉ vội vàng lướt qua đã nhìn thấy mấy ngôi sao điện ảnh hạng A trong và ngoài nước đang ôm mấy người đàn ông ăn mặc bảnh bao ở đủ các độ tuổi khác nhau, họ mỉm cười nhìn về phía trước.
Mãi đến khi người đàn ông dẫn cô ngồi xuống một chiếc bàn ở trong góc, Nhan Phi Hoa mới hoàn hồn lại.
“Đây là đâu?”, cô tò mò vội hỏi.
Người đàn ông cười một tiếng nói: “Một chiếc du thuyền thôi mà, cũng đâu phải cô chưa từng thấy”.
Đương nhiên Nhan Phi Hoa đã nhìn thấy, chỉ là cô chưa từng thấy cảnh tượng nào lớn như vậy, người ở đây nhìn một cái cũng biết không giàu thì sang.
Còn khí chất hơn cả những nhân vật nổi điện ảnh truyền hình và những ông trùm tài chính mà cô đã từng gặp, ngay cả cô chưa tính đến là diễn viên hạng ba cũng khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh.
“Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh của ân nhân cứu mạng tôi”.
Nhan Phi Hoa hít sâu một hơi, cảnh tượng lớn như vậy, người lại đông cũng đã kéo cô từ bóng tối cái chết quay về, khiến cô cảm thấy có chút chân thực, cuối cùng cô cũng nhớ ra hỏi thăm tên ân nhân cứu mạng mình.
“Tôi tên Lục Thiên Hành”, Lục Hi nói.
Nhan Phi Hoa cầm ly rượu vang lên nói với Lục Hi.
“Cảm ơn anh Lục, tôi còn tưởng rằng mình đã chết chắc rồi, không ngờ đã gặp được người hiếm thấy như anh”.
Cảnh Lục Hi bay vút lên đứng trên mặt biển kia đã để lại cho Nhan Phi Hoa ấn tượng sâu sắc, có lẽ cả đời cô cũng khó mà quên được.
Lục Hi cười nói: “Không tính là người hiếm thấy, một trò ảo thuật mà thôi, hơn nữa tôi cũng rất hâm mộ cô đấy”.
Để tránh khiến cô gái kinh ngạc quá mức, Lục Hi liền đùa giỡn.
“Hâm mộ tôi ở điểm gì chứ, một diễn viên không có thứ hạng mà thôi”, Nhan Phi Hoa cười khổ nói.
“Có một số việc cũng không thể nói chúng ta kiên trì thì sẽ có kết quả, mà là chúng ta tin rằng làm như vậy mới đúng”, Lục Hi nâng ly rượu, cụng ly với Nhan Phi Hoa rồi nói.
Nghe thấy câu này, Nhan Phi Hoa nhoẻn miệng cười nói: “Chào anh, tôi là Nhan Phi Hoa, rất hân hạnh được quen biết anh”.